Hôm qua, dưới sự đồng hành của Tô Lê, ông ta dẫn theo Giang Đào bước vào Tô Viên, trực tiếp cướp đoạt vinh quang từ Hoàng Kiến Dân, trở thành nhân vật chính nổi bật trong số tất cả các khách mời.
Nịnh nọt, sơ giao, lôi kéo làm quen…
Khi ông ta đứng trong vườn chính của Tô Viên, các khách mời trực tiếp vây quanh ông ta, như sao tôn vầng trăng.
Thậm chí sau mấy lần ông ta đề nghị kết thông gia với nhà họ Tô bị thất bại, những khách mời đó cũng không dám cười nhạo ông ta, vần đối đãi với ông ta rất khách sáo.
Nhưng hôm nay, ông ta một lần nữa tới Tô Viên, bên cạnh không có người cận kề, nghênh tiếp ông ta không còn là các loại lấy lòng nữa, ngược lại, phải hèn mọn nhận sai với Tân Tranh, cầu xin anh tha thứ!
Hôm qua và hôm nay khác nhau như trời với đất!
Nếu không phải lòng dạ ông ta đủ thâm sâu, đã lĩnh hội được một chữ ‘nhẵn’, vận dụng tới thành thạo nhuần nhuyễn, cũng ít nhiều có vài phần khó có thế chấp nhận nối.
“Đúng là tự tạo nghiệt không thế sống mà”.
Sau khi dừng lại hồi lâu, Giang Khai Huy tự giễu cười một tiếng, rồi sải bước đi về phía cổng Tô Viên.
“Chào thủ trưởng!”
Cảnh sát vũ trang đứng canh cửa có quen biết với Giang Khai Huy, thấy õng ta bước tới liền vội vàng khom mình chào hỏi, thái độ phải gọi là cung kính.
Giang Khai Huy gật đầu ra hiệu, sau đó bước vào Tô Viên.
“Ting!”
Đúng lúc này, ông ta nghe thấy âm thanh rung động của điện thoại, liền lấy ra điện thoại từ trong chiếc cặp da, phát hiện là Trần Hữu Thành gọi tới liền vội vã ấn nghe: “Chào ông thư kí Trần”.
“Chủ tịch tỉnh Giang à, thủ trưởng nói ông tới Tô Viên tìm cậu Tân có phải không?”, Trần Hữu Thành hỏi, ông ta đã biết Giang Khai Huy đến tìm Tân Tranh để xin lỗi, nhưng không nói thắng ra lời.
Bởi vì điều đó sẽ khiến Giang Khai Huy bẽ mặt!
ứng biến khôn khéo cùng nghệ thuật giao tiếp đều là những yêu cầu bắt buộc đối với một thư ký ưu tú.
Với tư cách là thư kí của Tô Nho Lâm, năng lực của Trần Hữu Thành đương nhiên không phải bàn cãi.
“Đúng vậy, thư kí Trần”, Giang Khai Huy trước tiên thừa nhận chuyện này, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, có chút bất an hỏi: “Không phải cậu Tân đã rời đi rồi đấy chứ?”
“Cậu ấy và mấy người Diệu Y đã ra ngoài, đang tới ngoài cửa rồi, ông hẳn là có thế chạm mặt với bọn họ”, Trần Hữu Thành đáp.
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông”.
Giang Khai Huy đáp, bổng nhiên nhìn thấy Tân Tranh đưa theo Tô Diệu Y, Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Phan Dung đang từ phía trước đi tới.
Hửm?
Cùng lúc đó, nhóm người Tân Tranh cũng nhìn thấy Giang Khai Huy.
“Xem ra Giang Đào muốn cậy nhờ bố hắn rồi!”
Trương Hân Như nhướng mày, chủ quan cho rằng Giang Khai Huy là tới tìm Tân Tranh gây rắc rối.
Không chỉ cô, mấy người Trần Tính cũng có chung suy nghĩ.
Duy nhất Tô Diệu Y có chút nghỉ hoặc.
Còn Tân Tranh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như thường.
Lý do anh lúc đó không tiễn Giang Đào đi gặp Diêm Vương, ngoại trừ không dễ đế thực hiện, nhưng một phần rất lớn cũng là vì nể mặt Tô Nho Lâm.
Bất luận thế nào, Giang Khai Huy cũng là học sinh đáng tự hào của ông.
Anh đánh gãy chân Giang Đào, không chỉ muốn dạy cho hắn một bài học đau đớn, mà còn đế cảnh cáo nhà họ Giang.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!