nhưng xét tới thân phận học sinh dưới tay ông cụ Tô của ông, tôi sẽ không truy cứu nữa”.
Không đế ý đến những ánh mắt ngạc nhiên của Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Phan Dung, Tân Tranh nói từng chữ từng câu: “Nhưng con trai ông còn cưỡng ép hạn chế tự do cá nhân của Tiếu Tĩnh, xém chút ra tay với em ấy…”
“Cô Trần!”
Giang Khai Huy nghe vậy lập tức hoảng hốt, vội vã chắp tay thi lễ với Trần Tĩnh: “Thằng con xấu xa kia của tôi không biết sống chết đắc tội tới cô, trước khi tới đây tôi đã nghiêm khắc dạy cho nó một bài học rồi, đợi nó làm xong phẫu thuật sẽ đích thân tới nhận sai VỚI cô. Còn mong cô nể tình chúng ta đều là học trò của thầy giáo, hãy tha thứ cho nó, có được không?”
Đối mặt với sự hối lỗi của Giang Khai Huy, Trần Tĩnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn sang Tân Tranh.
“Tiểu Tĩnh, việc này em làm chủ, nếu cảm thấy chưa hả giận, vậy việc này còn chưa kết thúc!”
Tân Tranh nól hời hợt, nhưng rơi vào tai Trương Hân Như, Phan Dung, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh lại tạo cho người ta cảm giác ngang ngược, đồng thời trong nháy mắt cũng khiến trái tim của Giang Khai
Huy nhảy vọt tới cố họng!
Dưới ánh ban mai, trông ông ta giống như một chú chó bull đỏ mắt chờ mong chủ nhân cho ăn mà nhìn Trân Tĩnh chằm chằm.
“Anh Tranh, em nghe theo anh”, Trần Tĩnh suy nghĩ một hồi rồi đáp.
“Nói lại với con trai ông, kêu hắn từ nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, gặp một lần tôi đánh hẳn một lần!”
Tân Tranh nghe vậy thoáng cân nhắc rồi đưa ra quyết định.
Anh không quan tâm tới việc Giang Đào chí huy Dương Sách đối phó bản thân mình, nhưng về việc Giang Đào ép buộc hạn chế tự do cá nhân của Trần Tĩnh, thậm chí canh cánh trong lòng muốn giở thủ đoạn tàn bạo với cô lại khác!
Nhưng anh cũng biết, nếu Giang Khai Huy đã biết được thân phận của bản thân, hơn nữa còn đến tận nhà xỉn lổi, phần lớn là ý của nhà họ Tô.
Bởi vậy, anh quyết định cho Tô Nho Lâm cùng nhà họ Tô một phần thể diện, để chuyện lần này hạ màn tại đây.
“Vâng, vâng cậu Tân, tôi bảo đảm nó sẽ không
bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa!”
Lời nói cực kỳ mang tính lăng mạ kia của Tân Tranh khi rơi vào tai Giang Khai Huy lại tươi đẹp như thanh âm thần tiên, trái tim thấp thỏm treo lơ lửng của ông ta cũng chậm rãi rơi xuống, cấp tốc đưa ra lời thề son sẳt.
“Chúng ta đi thôi”.
Tân Tranh thấy vậy cũng không muốn đế ý đến Giang Khai Huy nữa, anh quay đầu nói với bốn cô gái, lại phát hiện ra ngoại trừ Tô Diệu Y, ba người Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Phan Dung đều đang nhìn mình với khuôn mặt như vừa thấy quỷ vậy, cảm giác đó giống như đây là lần đầu tiên quen biết anh!
Về vấn đề này, trong lòng anh như gương sáng, biết ba cô gái này đều đang rất tò mò Giang Khai Huy tại sao lại tỏ ra hoang mang như vậy trước mặt mình, nhưng anh không hề đưa ra lời giải thích, mà dẫn đầu bước về phía cống Tô Viên.
Bốn cô gái thấy vậy liền vội vàng đuối theo.
Giang Khai Huy ngược lại đứng ở chỗ cũ như một đứa bé ngoan ngoãn, ỏng ta nở nụ cười gượng gạo, cung kính tiền năm người Tân Tranh rời đi.
‘Anh à, sao chú có thế đỉnh như vậy cơ chứ?’
Sau khi ra khỏi cổng Tô Viên, Trương Hân Như chớp chớp đôi mắt to tròn, tràn ngập hiếu kỳ nhìn Tân Tranh hỏi.
Cô ta thực sự rất muốn biết anh dựa vào đâu mà trấn định như vậy?
Dựa vào cái gì?
Khoảnh khắc tiếp theo.
Dưới ánh mắt khó hiếu của cảnh sát vũ trang đứng gác cổng, dưới con mắt kinh ngạc của Trương Hân Như, Trần Tĩnh và Phan Dung, cùng cái nhìn chăm chú mang theo suy ngẫm của Tân Tranh và Tô Diệu Y, Giang Khai Huy, người được biết đến như ngôi sao tương lai của chính quyền Nam Tô, trụ cột vững chắc của nhà họ Giang, giống như một người hầu trong những bộ phim cung đình cổ đại nhìn thấy chủ nhân mà khúm lúm, một đường chạy chậm về phía bọn họ.
Ánh bình minh chiếu rọi gương mặt của Giang Khai Huy, khiến mọi người đều có thế nhìn rõ ràng vẻ mặt của ông ta.
Giờ phút này, vẻ mặt của ông ta không còn nét oai phong của nhân vật hàng đầu trong giới quan chức Tô Nam, cũng không còn nỗi phằn nộ vì con trai mình bị đánh tới tàn phế nữa, mà chỉ còn sót lại sự bất an.
Không sai…
Là bất an!
Giống như một học sinh mắc lỗi phải đến văn phòng gặp giáo viên vậy!
“Đây… đây là tình huống gì?”
Trương Hân Như phát giác được sự khác thường của Giang Khai Huy, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.