“Tiểu Cố, con sao thế? Không thoải mái à? Sao
sẳc mặt lại kém như vậy?J
Trương Bách Hùng thấy điếu thuốc trong tay Trương Cố đã lụi tắt nhưng hắn vẫn như cũ cầm tàn thuốc, hơn nữa sắc mặt cũng rất xấu liền nghi hoặc gặng hỏi.
“ừmJ
Trương Cổ đột nhiên choàng tỉnh, sau đó nói dối với nét mặt mang theo chút lúng túng: “Con vừa nghĩ tại sao nhà họ Giang lại lựa chọn dẹp yên chuyện lần này nên có chút thất thần, về phần sắc mặt kém có lẽ là do không nghỉ ngơi đủ thôi”.
Nghe được câu trả lời của Trương Cổ, bất luận là Trương Bách Hùng hay Chu Văn Mặc đều không nghi ngờ.
Bởi bọn họ cũng đều đang nghĩ tới vấn đề này.
Sau đó, không đợi bọn họ tìm ra nguyên cớ, Trương Trung đã đẩy cửa phòng, Tân Tranh và Trương Hân Như liền xuất hiện ở cửa vào.
“Bố, con nhớ bố chết mất!”
Trương Hân Như hét lên đầy phấn khích, nhảy chân sáo lao đến trước mặt Trương Bách Hùng, trao cho ông một cái ôm, dường như muốn dùng cách thức này khiến ông đừng trách cứ cô về việc làm vệ sĩ bất tỉnh rồi lén lút chạy tới Tô Thành.
“Con nhóc nhà con!”
Trương Bách Hùng yêu chiều gõ lên trán Trương Hân Như, sau đó mỉm cười nói với Tân Tranh: “Cậu Tân”.
“Cậu Tân”.
Chu Văn Mặc và Trương Cố cũng mỉm cười chào hỏi, nhưng nụ cười của hai người họ đều có chút không tự nhiên.
Chi tiết này rơi vào trong mắt Tân Tranh nhưng anh chẳng hề để tâm tới mà cười nhẹ: “Chủ tịch Trương, ông Chu, anh Trương”.
“Cậu Tân, mời cậu ngồi”.
Trương Bách Hùng làm ra động tác mời, sau đó mở ra một hộp Hoàng Hạc Lâu năm 1916, rút ra một điếu đưa cho Tân Tranh, thấy anh lắc đầu liền ném cho Trương Cổ ở bên cạnh, sau đó lấy ra một điếu Hồng Song Hỉ cho chính mình.
“Cậu Tân, cảm ơn cậu”.
Trương Bách Hùng thở ra một làn khói dày đặc, nói với sự chân thành và biết ơn.
“Đây là hợp tác giữa chúng ta, không cần khách sáo”, Tân Tranh lắc đầu đáp.
“Anh à, anh bảo vệ tôi vì có hợp tác với bố tôi sao?’
Trương Hân Như không hề hay biết Tân Tranh đã bí mật đạt thành hiệp nghị với Trương Bách Hùng, khi nghe được câu nói vừa rồi của anh, nụ cười trên mặt nháy mẳt biến mất vô tăm, bĩu chiếc
miệng nhỏ gợi cảm, trong câu hỏi mang theo chút bực bội.
“Cho dù không hợp tác với bố cô, tôi vần sẽ tới cứu cô”, Tân Tranh cười khổ đáp.
“Thật sao?”
Biểu cảm của Trương Hân Như ngay lập tức thay đối 360 độ, gương mặt không chỉ khôi phục nét cười mà xem ra còn kích động và hưng phấn lạ thường.
“ừm”.
Tân Tranh gật đầu.
“Tôi đã nói rồi mà, anh không thế vô lương tâm như thế được”, Trương Hân Như mớ cờ trong bụng, giống như một chú chim nhỏ vui sướng reo lên.
Hửm?
Đột nhiên nghe được lời này của Trương Hân Như khiến ba người Trương Bách Hùng, Chu Văn Mặc và Trương Cổ ít nhiều đều có chút hiếu lầm, ánh mắt đảo giữa hai người Tân Tranh cùng Trương Hân Như vô cùng kinh ngạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!