Điều này khiến cô ta rất kinh ngạc, cũng rất tức giận!
“Minh Nguyệt, cô nhớ lấy, tôi là vì tốt cho cô”.
Giang Khai Huy cũng không biết làm sao, ông ta rất muốn nói cho Gia Cát Minh Nguyệt sự thật, nhưng Tô Nho Lâm đã nghiêm khăc nhắc nhở ông ta phải giữ bí mật về thân phận của Tân Tranh.
“Ha ha, con biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của bố nuôi”, Gia Cát Minh Nguyệt cười, đó là nụ cười châm chọc.
Lúc này, lòng cô ta như vực thẳm, đồng thời mỉa mai Giang Khai Huy quá đạo đức giả – Rõ ràng là lo lắng con đường làm quan của mình bị ảnh hường, nhưng lại đường đường chính chính nói vì tốt cho cô ta.
Nhận ra trong lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt có ý mỉa mai, Giang Khai Huy có thế đoán được suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt, nhưng ông ta không giải thích gì thêm, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Bời vì ông ta rất rõ, nếu không nói ra thân phận thật sự của Tân Tranh, cho dù ông ta có nói gãy lưỡi, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ không hiểu cho sự khổ tâm của ông ta.
“Sách, anh yẻn tâm, tên giả nhân giả nghĩa
Giang Khai Huy không báo thù cho anh, em sẽ báo thù cho anh!”
Cuộc gọi kết thúc, Gia Cát Minh Nguyệt ném điện thoại lên sofa, căm hận nói: “Em phải để tên khốn đó chôn theo anh, cho dù phải trả cái giá lớn cũng không từ!”
Vừa dứt lời, cô ta đứng dậy, lên lầu, đi vào thư phòng.
‘Tên khốn đó rất nhanh sẽ chôn theo anh, sẽ nhanh thôi!”
Nhìn về phía thư phòng quen thuộc, Gia Cát Minh Nguyệt ngấn ngơ trong chốc lát, cô ta dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi trước bàn làm việc, ngậm tẩu hút thuốc, mà sau khi cô ta tỉnh táo lại, trong lòng càng thêm tức giận, bước nhanh đến trước bàn làm việc.
Ngồi trước bàn làm việc, Gia Cát Minh Nguyệt nhanh chóng mờ chiếc notebook màu đen lên.
Chiếc notebook này trông rất bình thường, nhưng là một chiếc máy tính được chế tạo đặc biệt, không kết nối với mạng internet mà được kết nối với một mạng đặc biệt.
Web đen.
Đây là mạng chuyên dụng của thế giới ngầm toàn cầu, cũng giống như mạng bí mật của quân đội các nước, người ngoài không thề vào được, hacker cũng không thể tấn công.
Bởi vì, đối với hacker mà nói, không có lỗ hổng thì không có cách nào để tấn công.
Là mạng chuyên dụng của thế giới ngầm, web đen chủ yếu được sử dụng đế các thế lực trong thế giới ngầm trao đổi hợp tác, ví dụ như điều tra tình báo, ám sát…
Người dùng có thể đăng nhập thông qua tài khoản, sau đó vào website để tiến hành trao đổi hợp tác với các thế lực khác.
Tất nhiên, người dùng ở đây là hội viên!
Nếu không có tài khoản hội viên, căn bản không thế đảng nhập vào web đen!
Có tài khoản hội viên trên web đen hay không, là một biểu tượng địa vị cho thành viên của thế giới ngầm!
Bởi vì tổ chức tạo ra web đen đặt tiêu chuẩn hội viên rất cao, người có thế có nó của mỗi quốc gia chỉ có thế đếm trên đầu ngón tay.
Vốn dĩ với thân phận địa vị của Dương Sách vân
chưa đủ tư cách để có tài khoản của web đen, nhưng vì năm đó ông nội của Gia Cát Minh Nguyệt, lão thần tiên Gia Cát đã từng giúp người đứng đầu tổ chức Thanh Hồng trùm thế giới ngầm phương Nam bói một quẻ, giúp người đó tránh một kiếp nạn, về sau đế tỏ lòng biết ơn, đã bảo Dương Sách gia nhập Thanh Hồng làm người phụ trách vùng tam giác Trường Giang, kết quả Dương Sách tuổi trẻ khí thịnh, tâm kiêu khí ngạo, muốn tự mình vươn lẻn, không đồng ý.
Người đứng đầu Nam Thanh Hồng không biết làm sao, đành phải rút lại câu nói đó rồi đối thành tặng tiền tặng lễ vật, nhưng cũng không làm lão thần tiên Gia Cát cảm động, cuối cùng được người khác gợi ý, đã bỏ ra một số tiền khổng lồ làm một tài khoản web đen, tặng cho Dương Sách.
ở khía cạnh nào đó, Dương Sách có thế nhanh chóng nổi lên ở Nam Tô, trờ thành trùm một phương, sự đóng góp của web đen cũng không hề nhỏ.