Thân là mẹ đỡ đầu của thế giới ngầm Nam Chiết, Lạc Thanh Kha được khen là Kinh Kha phiên bản thời hiện đại cũng có một ngôi biệt thự ớ sơn trang Thanh Long.
Nói chính xác thì biệt thự này và cái ghế mẹ đỡ đầu ở thế giới ngầm Nam Chiết đều là anh trai cô ta đế lại cho.
Cô ta và anh trai mất cha mẹ từ nhỏ, trở thành trẻ mồ côi, kết quả cô ta được một đại sư võ thuật thu nhận đưa đi, tập võ mười mấy năm, trở thành cao thủ Ám Kình hiếm thây.
Còn anh trai cô ta một thản một mình tới Nam Chiết, từ ăn xỉn, nhặt rác, làm các công việc lặt vặt, cuối cùng trở thành cha đỡ đầu thế giới ngầm Nam
Chiết.
Nhưng…
Anh của cô ta vì năm xưa bị chém một đao vào phối, mặc dù may mắn sống sót, nhưng đã đế lại vết thương bên trong, cuối cùng ba năm trước qua đời vì mâc ung thư phổi.
Lạc Thanh Kha bị buộc phải rời núi, một cô gái từ trong núi lớn đi đến Hàng Hồ phồn hoa, dựa vào võ lực kinh khủng đã thuận lợi tiếp nhận tất cả tài sản anh trai đế lại.
Mặc dù cô ta dựa theo di chúc, không tiếc bất cứ giá nào thu phục quản gia thứ hai làm quân sư, đế quản gia thứ hai trợ giúp người cầm lái, cô ta ở phía sau khống chế, nhưng người bên ngoài thấy ba năm nay đế quốc Hắc Kim này đang suy thoái, chí là kiêng kỵ võ lực của Lạc Thanh Kha nên vẫn không ai dám tranh giành mảnh đất Nam Chiết.
“Anh Tào, anh cho rằng chúng ta cần đi Nam Tô hay không?”
Tại biệt thự số mười sáu sơn trang Thanh Long, Lạc Thanh Kha nhìn về phía người đàn ông nho nhã, cô ta hỏi.
ở trong mắt người ngoài, người đàn ông nho nhã là quản gia thứ hai, là quân sư của cô ta, thật ra
thì cũng là sư phụ của cô ta.
Trong ba năm, cô ta đã từng dùng sức mạnh tàn nhẫn trong luyện võ đế đối nhân xử thế và đùa bỡn với phía trên, dựa vào trí óc thông minh, cô ta đã trở thành một người cầm lái có tư cách trong thế giới ngầm.
“Cô nghĩ thế nào?”
Ngoài dự liệu chính là người đàn ông nho nhã thân là quản gia thứ hai và quân sư đã không trả lời, ngược lại còn hỏi ngược Lạc Thanh Kha.
“Không thế đi. Bởi vì chúng ta không có hộ tống của quan chức ở Nam Tô, không tranh được với Trương Bách Hùng”.
Lạc Thanh Kha khẽ ngấn người, sau đó cũng không đế ý, nói ra suy nghĩ của mình: “Hơn nữa, Trương Bách Hùng có thể giết sạch Dương Sách và thuộc hạ nòng cốt của ông ta chỉ trong một đêm, chứng tỏ Trương Bách Hùng đã chiêu mộ được người mạnh, theo tôi nhìn ra, hoặc là cổ máy chiến tranh đáng sợ trên chiến trường, hoặc là cao thủ Ám Kình”.
“Thanh Kha, cô đã thành nghề rồi”.
Người đàn ông nho nhã khẽ mím cười, trong nụ cười đều là vui vẻ yên tâm.
“Hy vọng Trương Bách Hùng nắm lấy Nam Tô xong đừng tranh giành Nam Chiết rồi cướp đồ anh tôi để lại cho tôi, nếu không thì kiếm phải rút khỏi vỏ!”
Trong mẳt Lạc Thanh Kha lóe lên một tia lo âu, nhưng nhiều hơn chính là kiên quyết!
Hôm nay.
Thế chân vạc cân bằng vùng tam giác Trường Giang chính thức bị phá vỡ, ngoại trừ Lạc Thanh Kha của Nam Chiết và Nam Thanh Hồng ra, toàn bộ giang hồ lão đại Hoa Hạ rối rít gọi điện cho Trương Bách Hùng, dành những lời chúc mừng tốt đẹp nhất đến ông ta.
Hôm nay.
Cái tên Tân Tranh lặng lẽ vô danh ở thế giới ngầm Hoa Hạ.
Hôm nay, gió lớn thổi.
Thời gian như nước chảy, kỳ nghỉ bảy ngày thoáng chốc đã qua đi, người đi làm đã bẳt đầu trở lại công ty, sinh viên quay về trường bẵt đầu đi học, nhưng phần lớn mọi người vẩn còn đang đắm chìm vào kỳ nghi và những chuyến du lịch, không có tâm trí đi làm đi học.
Thí dụ như Trương Hân Như.