Lúc bảy giờ ba mươi, sau khi chuông báo thức ở điện thoại vang lên lần thứ sáu, Trương Hân Như mới lưu luyến không thôi bò ra khỏi chăn, cô dựa vào tủ đầu giường, mặt đầy ngái ngủ.
“Kỷ nghỉ kết thúc nhanh vậy, không thể ngủ nướng, không thể đi du lịch, còn phải đi học, cục cưng không vui đảu”.
Trương Hân Như vừa vén chăn, vừa đứng dậy tức giận lẩm bấm.
“Hân Như, cậu dậy chưa? Nếu chưa dậy thì cậu sắp trẻ rồi đấy!”
Ngoài cửa vang lẽn tiếng của Tỏ Diệu Y, cô ta dậy sớm như mọi ngày, hơn nữa còn luyện vẽ một tiếng.
Trần Tĩnh thức dậy sớm hơn Tô Diệu Y, năm giờ sáng cô ấy đã thức dậy, đầu tiên là cùng Tân Tranh đánh quyền nửa giờ, sau đó cô ấy cầm quyển “kinh tế học” vừa đọc vừa đánh dấu, cứ thế đọc đến bây giờ.
“Tới đây…”
Nghe thấy lời của Tô Diệu Y, Trương Hản Như đã không còn buồn ngủ, thuần thục cời quần áo ngủ
lụa mỏng, sau đó nhìn vào thân thể tuyệt vời của mình trong gương, bắt đầu mặc đồ.
Khoảng chừng năm phút, Trương Hân Như mới mặc đồ xong đi ra ngoài phòng rửa mặt.
“Hân Như, cậu nhanh chút, nếu không chúng ta chưa nhắc tới kịp ăn sáng hay không mà còn sắp trễ học đấy”.
Tô Diệu Y hiểu rõ Trương Hân Như, biết cô bình thường ra ngoài phải mặc quần áo, rửa mặt và trang điểm cũng phải gần một tiếng, khá mất thời gian với cô nương này.
“Yẻn tâm đi, sẽ không trề đâu”.
Trương Hân Như nói xong, tốc độ trên tay vẫn không tăng nhanh, cô chầm chậm nặn ra kem đánh răng, bắt đầu đánh.
Bảy giờ bốn mươi phút, Trương Hản Như rửa mặt xong rồi đi ra khỏi phòng tắm.
“Ồ… Hân Như, đến bây giờ cậu còn chưa trang điếm, đây là thành tâm muốn đế chúng ta đi trễ mà…
Trong phòng khách, Tô Diệu Y đã sớm thu dọn xong, nhìn thấy Trương Hân Như đế mặt mộc đi tới phòng khách, lập tức cô ta che trán, mặt đầy bất lực.
“Ai nói mình muốn trang điếm? Tiếu thư mình hôm nay học tập Tiếu Tĩnh để mặt mộc lên lớp”.
Hai tay Trương Hân Như chống nạnh, vẻ mặt đắc ý, cảm giác đế mặt mộc đến lớp đó là một chuyện rất kiêu ngạo.
“Vậy thì tốt rồi, đừng đi trề, chỉ khố cho dạ dày của mình thôi”, đầu tiên Tô Diệu Y vui mừng, sau đó lại buồn bực sờ bụng một cái.
“Anh Tranh ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi”, Trần Tĩnh nói.
“Vẫn là ông anh đó quan tâm bọn mình, các cậu dậy sớm như vậy sao không biết đi mua bữa sáng chứ”, Trương Hân Như hừ hừ nói.
“Tại sao mình lại có cô bạn thân như cậu chứ!”,
Tô Diệu Y mặt không biết nói sao.
Trần Tĩnh cười khố không thôi, từ lúc lên sáu tuối, mỗi ngày cỏ ấy đều dậy rất sớm giúp mẹ nấu bữa sáng, sau này khi lên trung học, cô ấy vẫn dậy sớm nấu ăn, cho dù mẹ có ngăn cản bảo cô ấy tập trung tỉnh thần vào việc học, nhưng cô ấy cũng không từ bỏ.
“Bữa sáng tới rồi”.
Ngay lúc này, Tân Tranh xách theo một đống đồ ăn sáng nhiều loại đi vào, có bánh bao, sữa đậu nành, cháo, bánh kếp trứng, còn có canh cay, hơn nữa thơm nức nóng hối, khiến cho người ta ngửi thấy liền thèm.
“Anh à, sao anh biết tôi thích bánh kếp trứng? Tôi quả thật yêu anh chết đỉ được!”
Trương Hân Như nhìn thấy bánh kếp trứng, bụng kêu ùng ục, hai mắt toát ra ánh sáng, cô nói xong liền hưng phấn chạy nhanh về phía trước, cướp bánh kếp trứng từ trong tay Tân Tranh, cắn một miếng lớn khỏng có chút dáng vẻ nào của thục nữ.
“Trương Hân Như, cô dậy muộn nhất, cướp đồ ăn sáng sớm nhất, da mặt quá dày”.