Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Trần Tĩnh được mệnh danh là hoa khôi học viện kinh tế quản lý, không nói đến chuyện bọn họ còn chưa kịp ở chùa ăn lộc Phật, ngay cả cơ hội ngồi chung với ba cô gái cũng không có, kết quả lại bị một tẽn ở ngoài nhanh chân giành trước?!
“Chào mọi người, tôi tên Tân Tranh, sau này là sinh viên dự thính lớp này”.
Tân Tranh thấy vậy, anh trực tiếp đứng dậy, thoải mái giới thiệu bản thân, không cảm thấy mất mặt với thản phận sinh viên dự thính này.
“Ách..:
Nghe thấy lời Tân Tranh, những sinh viên kia trợn tròn mắt.
Gần như mỗi trường đại học đều có sinh viẻn dự thính, chỉ cần sinh viên dự thính không ảnh hưởng đến sinh viên chính quy, không ảnh hường tới trật tự trường học, trường cũng sẽ khồng ngăn cản sinh viẻn dự thính nghe giảng, chỉ là không thừa nhận quá trình học.
Nhưng…
Mặc dù như vậy, số lượng sinh viên dự thính ở đại học ngày càng nhiều, nhất là một vài trường cao đắng.
Thí dụ như mấy năm nay đại học Thanh Hoa liên tục có bảo vệ dự thính, sau đó thi đỗ đại học, thành công thay đối đời người.
“Mẹ nó, lần đầu tiên tôi thấy sinh viên dự thính lại tự tin như vậy!”
“Dự thính cái quỷ, theo như tôi thấy, rõ ràng anh ta tới tán gái!”
“Không sai, lấy danh nghĩa dự thính ngồi bên cạnh ba nàng mỹ nhân để gây chú ý với họ!”
Tân Tranh chủ động giới thiệu cũng không được đáp lại, nhưng dẫn đến cuộc thảo luận sôi nổi, gần như tất cả mọi người đều cho rằng Tân Tranh có dụng ý khác.
“Nếu như bọn họ biết Tân Tranh ờ chung với mấy người đó, không biết sẽ có biếu cảm gì đây?”
Phan Dung biết Tân Tranh có dụng ý khác, nhưng cũng biết Tân Tranh không phải tới đế tán gái, mà là để bảo về Trần Tĩnh.
Trong khi sinh viên bàn tán, thầy giáo đã đi vào lớp học, sau khi điểm danh theo thông lệ, thầy cũng không để ý đến sinh viên dự thính Tân Tranh này mà trực tiếp giảng dạy, môn thầy giảng toán cao cấp, Tân Tranh cảm thấy giống như nghe sách trời, anh ngây ngốc trong hai tiếng đồng hồ.
Không riêng gì toán cao cấp, cả ngày sau đó ngoại trừ mòn tiếng anh ra, những môn học khác anh đều cảm thấy giống như nghe sách trời, điều này khiến anh thấy rất buồn bực.
Buổi chiều trong thời gian nghỉ ngơi giữa tiết thứ hai, Tân Tranh chuồn ra ngoài, đi đến phòng bảo
vệ.
Mặc dù cương vị bây giờ của anh là bảo vệ tuần tra, địa điểm tuần tra không cố định, thời gian cũng không cố định, chỉ cần không ai nhìn vào, cho dù cả tháng không đi cũng không sao, nhưng anh vần cảm thấy phải ló mặt đỉ khắp nơi.
“Đó là một đêm trời tối mưa to gió lớn, Trương Bách Hùng dẫn theo tám mươi tay súng áo đen, ngồi trẽn hai mươi ba mươi chiếc xe ỏ tô, khí thế cuồn cuộn xông về phía Giang Ninh…”
Khi Tân Tranh đi tới phòng làm việc, Mã Bình một tay bưng ly trà, một tay kẹp bao thuốc Trung Hoa mềm, miệng phun nước miếng kể lại cuộc tranh đấu giữa Trương Bách Hùng và Dương Sách,
anh ta miêu tả rất sống động, cảm giác giống như thế anh ta đã tham gia vào cuộc tranh đấu ác liệt này, khiến những bảo vệ xung quanh có cảm giác lạc vào hoàn cảnh kỳ lạ.
“Con mẹ nó, Giang Ninh là đại bản doanh của Dương Sách, Trương Bách Hùng sao có thể giành được thắng lợi chứ?”, có bảo vệ nghe xong quá trình chiến đấu ác liệt đó, không nhịn được hỏi.
“Cái này hả… chủ yếu có hai điểm. Thứ nhất, Trương Bách Hùng đánh Dương Sách trở tay không kịp, Dương Sách căn bản không có nghĩ Trương Bách Hùng dám đi Giang Ninh đánh một trận ác liệt với ông ta! Thứ hai, đương nhiên là lấy nhiều thắng ít, giống như hồi nhỏ chúng ta đánh hội đồng vậy, đối phương mưu đồ xong liền đánh anh, mười người đánh một, anh có thế thắng sao?”
Mã Bình nói xong, anh ta thích ý hít một hơi thuốc lá, nhấp một hớp trà, âm thầm khen ngợi mình thông minh, lại càng hài lòng với thiẻn phú chém gió của mình.
“Ai yo, được lắm Tiếu Tranh của tôi, sao bây giờ mới đến? Anh Mã của cậu vừa kể xong sự kiện giang hồ chiến đấu ác liệt kích thích nhất trong vòng mười năm nay ở vùng tam giác Trường Giang đó!”
Sau đó, Mã Bình thông qua khe hở nhìn Tân
Tranh rồi nói: “Cậu muốn nghe không? Muốn nghe thì chỉ cần cho anh Mã cậu một cây thuốc Trung Hoa mềm, tôi kế riêng cho cậu một lần”.
“Tiếu Tranh, cậu cho tôi một hộp, tôi nói cho”, một bảo vệ khác liền cướp mối làm ăn.
“Tiểu Tranh, lát nữa anh kề miễn phí cho cậu”, có bảo vệ cố ý phá rối.
“ờ… tôi cũng không có hứng thú với mấy chuyện này”.
Tân Tranh thấy vậy, lắc đầu cười khố một cái.
“Ngay cả chuyện giang hồ tranh đấu ác liệt cậu cũng không hứng thú, cậu có còn là đàn ông không? Đàn ông thì phải uống rượu nặng nhất, ngủ với người đẹp nhất, giết kẻ địch mạnh nhất!”, Mã Bình chỉ điểm giang sơn nói.
Tân Tranh khỏng lời nào đỡ nổi.