Sau khi Tân Tranh bước ra quán bar, đám còng tử bột có liên can thu hồi lại ánh mắt, Hoàng Giai Vĩ dẩn đầu lên tiếng nói, giọng điệu vô cùng tức giận và không cam lòng.
“Đúng thế, món nợ này chúng ta phải đòi lại!”
“Cậu Lương, chúng ta làm thế nào?”
Những tên công tử bột khác nhao nhao hùa theo, bọn chúng đều cảm thấy quá mất mặt, quá ấm ức!
“Chúng ta là đồ gốm, hắn chỉ là một mảnh ngói, không cần phải lấy đá chọi với đá, bằng không người chịu thiệt chính là chúng ta”.
Lương Bác chịu đựng cơn đau, đứng dậy, sau đó cố gắng hết sức kìm nén cơn tức trong lòng, điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng đế giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh hơn chút: “Nhưng việc này đương nhiên không thế cứ thế là xong. Tôi sẽ khiến hắn đi được đến Đông Hải, nhưng phải nằm mà đi khỏi đây!”
Vừa dứt lời, Lương Bác sa sầm mặt, dẫn đầu bước ra ngoài.
Rõ ràng, cậu ta cũng biết, vừa rồi cậu ta bị Tân Tranh làm cho nhục nhã trước mặt mọi người, mà chẳng dám ho he gì, lúc này, cậu ta cũng chỉ có thể nói được thế, còn nói thêm nữa chính là tự rước nhục vào mình!
Đám người Hoàng Giai Vĩ thấy vậy, im lặng đi theo bên cạnh, biết điều không nói thêm điều gì.
“Cậu Lương, chuyện đã giải quyết xong rồi?”
Trong đại sảnh tầng một, Vương Hố dẫn theo người ngồi trên sofa hút thuốc, nhìn thấy đám người Lương Bác đi tới, rụi đầu thuốc, đứng dậy hỏi.
“Giám đốc Vương, tình nghĩa của ông tôi đã ghi nhớ!”
Lương Bác lạnh lùng liếc nhìn Vương Hổ một cái, sau đó không nói thêm gì nữa, dẫn theo đám người Hoàng Giai Vĩ rời đi.
“Ha…”
Nhìn đám người Lương Bác rời đi, Vương Hố lạnh lùng cười hai tiếng, cũng không để tâm đến những lời uy hiếp của Lương Bác.
Mặc dù gia thế của Lương Bác có phần nổi trội, tiếng tăm ở Đông Hải cũng không nhỏ, nhưng ông ta là sống dựa vào Trương Cổ, chứ không phải sống dựa vào Lương Bác.
Vì vậy, ông ta giúp Lương Bác là tình cảm, không giúp cũng là chuyện bình thường!
Hơn nữa, Trương Cổ đã nói rõ với ông ta không cần quan tâm đến?
“Vào trong hỏi xem vừa rồi đã xây ra chuyện gì”.
Đợi đám người Lương Bác ra khỏi đại sảnh, Vương Hố lại châm một điếu Hoàng Hạc Lâu 1916, ra lệnh cho một tên đàn ông cao lớn.
“Vâng, anh Hổ!”
Tên đàn ông cao lớn cung kính nhận lệnh, bước nhanh vào trong bar, hai phút sau quay lại, đem toàn bộ sự việc kể lại cho Vương Hổ.
Nghe tên đàn ông cao lớn báo cáo xong, Vương Hổ trầm tư một phút, sau đó một mình đi vào văn phòng, lấy điện thoại ra, gọi lại cho ông chủ Trương cổ.
“Cậu Trương, tôi đã làm theo chỉ thị của cậu chọn cách không quan tâm đến, Lương Bác và người đó đã xây ra va chạm. Lương Bác bị người đó đánh cho nhục nhã, không dám ho he gì… ”, điện thoại được kết nối, Vương HỔ cung kính báo cáo.
“Biết rồi, ông không cần phải quan tâm đến việc này nữa, cứ coi như chưa từng xây ra”, ở đầu dây bên kia, Trương Cổ căn dặn.
“Vâng!”
Vương Hổ vội vàng đáp ứng, trong lòng lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào, lại nghĩ không ra được tại sao.
Cùng lúc đó.
Trong biệt thự số 4 Tử Viên, Trương Hân Như suýt chút nữa bị người ta bắt cóc, giống như người không có chuyện gì xảy ra, “ị” xong, mặc Vây ngủ đăng nhập vào phòng livestream.
“Nữ thần Hân Như, cuối cùng cô cũng lên rồi!”
“Chị Hân Như, em đợi chị cả tối rồi đó!”
“Nữ thần Hân Như, cô vừa tắm sao?”
Là nữ streamer nổi tiếng nhất trong nước, mức độ nổi tiếng của Trương Hân Như trong lĩnh vực livestream vô cùng khủng bố, vừa lên sóng, người hâm mộ đã bình luận tràn ngập, người xem điên cuồng vào phòng livestream, số người Online tăng chóng mặt.
“Chào buối tối mọi người!”
Trương Hân Như vuốt mái tóc ẩm ướt, mỉm cười chào hỏi người hâm mộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!