.
Không khí trong phòng bao rơi vào yên tĩnh, không biết phục vụ nam đã tắt âm nhạc từ lúc nào, bất luận là các cô em rót rượu, hay là tám người bảo vệ kể cả Mã Bình, thậm chí là Hứa Bằng Phi và bốn tên đàn em đều ngẩn người.
Trên sofa, các cô em rót rượu nhìn sang Tân Tranh với ánh mắt kỳ dị.
Bời vì trong trí nhớ của bọn họ, tuy Tân Tranh là
anh em của Vương Hổ, nhưng từ lúc bọn họ vào phòng bao đến bây giờ, anh vẫn luôn tỏ ra rất thân thiện, không kênh kiệu, mà lúc này đột nhiên như biến thành người khác, khiến bọn họ vừa cảm thấy xa lạ, vừa có chút sợ hãi.
Không chỉ có bọn họ cảm thấy xa lạ, mà tám người bảo vệ Mã Bình cũng vậy.
Bọn họ quen biết Tân Tranh một tháng, trước nay chưa từng thấy Tân Tranh nối nóng, vẫn luôn cảm thấy tính khí của Tân Tranh rất ôn hòa.
Nhưng lúc này, Tân Tranh giống như một con sư tử đột nhiên nối giận, mạnh mẽ và nguy hiếm.
Còn Hứa Bằng Phi và bổn gã thanh niên…
Bọn họ là khách thường xuyên của quán bar Quốc Vương, vì Hứa Bằng Phi có thân phận hiển hách, mồi lần đến quán bar đều được hưởng đãi ngộ của khách Vỉp, bất luận là giám đốc Vương Hổ của quán bar, hay là những con cháu quyền quý đến chơi đều nế mặt Hứa Bằng Phi.
Có thế nói một cách không hề khoa trương, bọn họ có thế ngang ngược ở quán bar Quốc Vương, chí có bọn họ ức hiếp người khác, chứ không có người khác ức hiếp bọn họ!
Dưới tình hình này, lời của Tân Tranh khiến bọn
họ kinh ngạc thế nào, nghĩ cũng biết?
Lúc này, thậm chí bọn họ còn hoài nghi có phải tai của mình có vấn đề không.
“Nhãi con, mày biết mày đắc tội với ai không?”
Sau một hồi kinh ngạc, Khổng Tranh, tên đàn em của Hứa Bằng Phi lên tiếng, xương khớp đầu gối phải của hắn đã bị Tân Tranh dùng chén phỉ gãy, không thế nhúc nhích, đau khõng chịu nổi, khiến hẳn hận không thể nghiền xương Tằn Tranh thành tro bụi ngay lập tức.
“Ha ha, không được sự cho phép của mày, tao không thế rời khỏi phòng bao?”
Hứa Bằng Phi bật cười, trong tiếng cười tràn đầy vẻ chế giều, ánh nhìn Tân Tranh bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nói từng cảu từng chữ: “Chỉ dựa vào câu này của mày, tối nay tao cho mày không gánh nối hậu quả!”
“Mày có thế thử xem”.
Tân Tranh vần dùng khăn áp lên vết thương của Mã Bình, ngay cả nhìn cũng không nhìn Hứa Bằng Phi một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!