Sau đó…
Sự yên tĩnh trong phòng bao bị phá vỡ, Vương HỔ lo lắng đẩy cửa đi vào, có sáu tên lực lưỡng đi theo phía sau, không phải trọc đầu thì là xăm xổ đầy mình, ai ai cũng vạm vỡ, vẻ mặt hung ác dữ tợn.
Bề ngoài bọn họ là nhân viên bảo vệ của quán bar Quốc Vương, thực tế đều là những tên tay chân du côn của quán bar Quốc Vương, phụ trách ngăn tất cả các việc ầu đả trong quán bar và đề phòng bị người khác đập địa bàn.
“Chuyện gì vậy?”
Vương Hố đưa người bước vào phòng bao, hiến nhiên nhìn thấy Tân Tranh, tên đàn em số một của Hứa Bằng Phi ôm chân nằm dưới đất, còn Tân Tranh lại ngồi trên sofa cầm máu cho Mã Bình.
Cảnh tượng này khiến ông ta thôn mặt.
“A!”
Đáp lại ỏng ta là tiếng kẽu thảm thiết đau đớn.
Hứa Bằng Phi bị đẩy đến sau cửa, ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mức phải kêu gào.
ừm?
Tiếng kêu thảm thiết đột ngột khiến Vương Hổ giật mình, ông ta tiến lên hai bước theo bản năng, nhìn ra sau cửa, hiến nhiên nhìn thấy Hứa Bằng Phi đứng ở sau cửa, tay phải bị đóng lên cửa bằng một chiếc đũa, toàn thân giống như điện giật, run rấy không ngừng, trán toát mồ hôi lạnh.
“Ách…”
Mặc dù Vương Hố không nhìn thấy quá trình tay phải của Hứa Bằng Phi bị đóng lên cửa, nhưng kết quả này khiến ông ta sửng sốt tại chỗ!
“Bằng Phi, cậu…”
Trong lúc chấn hãi, Vương Hổ lên tiếng theo bản năng, muốn hỏi rốt cuộc Hứa Bằng Phi đã xảy ra chuyện gì.
“Vương Hố, bạn của ông đánh tôi bị thương, ông tự xem rồi xử lý đi!”, Hứa Bằng Phi cố nhịn cơn đau, nói với vẻ mặt âm trầm.
“Việc này…”
Vương Hố ngấn người, sau đó quay đầu nhìn sang Tân Tranh, dường như muốn dùng ánh mắt đế hỏi Tân Tranh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Giám đốc Vương, anh ta đánh bạn của tôi bị thương, mà còn ép bạn của tôi quỳ xuống nhận sai, bạn của tôl không quỳ, anh ta bèn đuổi đến phòng bao này, nói phải cho chúng tôi cái bạt tai trước mặt ông”, Tân Tranh lên tiếng, giải thích một cách đơn giản.
Thế diện là hai bên đều nể mặt nhau, trước đó Vương Hố rất khách sáo với anh trước mặt mấy người Mã Bình, anh giải thích như vậy cũng coi là có đi có lại.
“Cho cái bạt tai, he, nhãi con, hôm nay, nếu tao không cho mày nằm mà ra khỏi đây, thì tao cùng họ với mày!”
Hứa Bằng Phi ở sau cửa phòng giống như con thú hoang phát điên, gầm thét lên: “Vương Hổ, ông còn ngây ra đó làm gì? Cho người của ông ra tay đánh hắn tàn phế thì thôi!”
Vương Hố có chút băn khoăn, từ sâu trong lòng ông ta không hy vọng thấy Tân Tranh và Hứa Bằng Phi xảy ra xung đột – ông ta không muốn đắc tội với cả hai bên!
Nhưng õng ta cũng biết, sự việc đến bây giờ đã không có đường xoay chuyển nữa!
Ông ta buộc phải lựa chọn giữa Tân Tranh và Hứa Bằng Phi.
“Người anh em Tân, Bằng Phi là con trai của lão đại Hứa!”, Vương Hố nhìn Tân Tranh, nói với sắc mặt nghiêm trọng: “Cậu ra tay cũng thật tàn ác quá!”
“Giám đốc Vương, đây là chuyện giữa tôi và anh ta, ông đừng can thiệp”, Tân Tranh cau mày, nhắc nhở nói.
“E rằng không được”.
Vương Hổ lắc đầu, tuy Tân Tranh là vệ sĩ của Trương Hân Như, nhưng Hứa Bằng Phi là con trai của Hứa Cường, chọn đứng về một phía trong hai người,