Cùng lúc đó, Hứa Bằng Phi cũng mở miệng nói, trong mắt gã thì thân phận của Tân Tranh không đáng nhắc tới.
Huống chi, vừa rồi Tân Tranh bất kính với Trương Bách Hùng, mặc dù không đến tai Trương Bách Hùng, nhưng suy cho cùng người đáng trách vẫn là Tân Tranh chứ không phải gã.
“Vương Hổ, ông cũng thấy rồi, tôi không muốn
ép ai cả, nhưng anh ta thì khác, ông đừng nghĩ đến chuyện giảng hòa”.
Tân Tranh đứng lên, nhìn Vương Hổ gằn lên từng chữ: “Nếu ông đã không muốn khoanh tay đứng nhìn, vậy chứng tỏ muốn đứng về phía anh ta, đúng chứ?”
“Tân Tranh, làm người cũng nẻn biết giới hạn, cậu đừng quá đáng, cũng đừng quá ngỏng cuồng”.
Vương Hổ gián tiếp bày tỏ thái độ, biểu cảm có chút thâm trầm: “Vốn dĩ tôi nghĩ chuyện này nên tạm thời dừng lại ở đây, lát nữa ông Trương sẽ tự xử lý nhưng nếu cậu đã khăng khăng một mực như vậy, nhất quyết đi vào đường cụt thì đừng trách tôi”.
“Mọi người không cần ra tay, ngồi nhìn là được”.
Nghe được lời này của Vương Hố, Tân Tranh cũng lười nói với ông ta mà quay đầu lại nhìn nhóm người Mã Bình và nói.
Những chuyện đã xáy ra với Dương Hải Quốc trước đây là một bài học – anh không sợ bị trầ thù, nhưng không có nghĩa mấy người Mã Bình không sợ Dương Hái Quốc và họ căn bán không thế trả thù được!
“Bắt lấy cậu ta!”
Vương Hổ thấy vậy, nghiêm mặt nói, bàn tay vung lên, ra lệnh cho đám thuộc hạ.
“Vâng anh Hổ!”
Sáu tên cao to phía sau Vương Hổ đã sớm không ưa nối Tan Tranh, cám thấy anh rất ngông cuồng.
Vừa dứt lời, sáu tên cao to liền tiến lên, nắm chặt tay nhắm về phía Tân Tranh.
Tân Tranh thấy vậy, sắc mặt không đổi, nhanh chóng đi tới trước mặt 6 tên cao to kia.
Bụp~
Mấy tên cao to thấy Tân Tranh lập tức nghênh đón, nhe răng cười lạnh một tiếng, thuận thế ra đòn đánh về phía Tân Tranh.
Tân Tranh không né tránh, tùy ý đợi đòn của đối phương.
Hừ~
Ý cười trên mặt tên cao to càng đậm, như thể đẵ nghĩ đến cảnh tượng mũi Tân Tranh bị đánh gãy, máu không ngừng chảy rồi.
Có điều.
Ngay sau đó.
Nét cười trên mặt hắn ta trong nháy mắt ngưng đọng.
Bụp~
Rầm một tiếng, nắm đấm của gã đàn ông to lớn đập vào lòng bàn tay Tân Tranh, chỉ cảm thấy như đụng phải một tấm thép cứng, khiến tay đau đến tê dại.
Hắn theo bản nảng muốn thu tay lại.
Muộn rồi!
Dưới ánh đèn, lòng bàn tay phải của Tân Tranh đột nhiên chụm vào nhau, năm ngón tay như móng vuốt thép nẳm chặt lấy nắm đấm của gã đàn ông to lớn, rồi mạnh mẽ kéo xuống!
Rang rắc.
Một âm thanh giòn giã vang lên, cổ tay cúa gã đàn ông to lớn bị bẻ gãy, thân thể không tự chủ được ngã về phía trước.
Bụp!
Tân Tranh thuận thế, anh đột nhiên nâng đầu gối lên đập vào cằm hắn ta.
Răng rắc!