Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Chiến Hồn - Tần Tranh

Vào thời điểm mấu chốt, ông ta không thể sợ hãi, nếu không sẽ không thế giải thích với Trương Cố, cũng sẽ phái gánh chịu cơn thịnh nộ cúa Hứa Cường.
Đương nhiên, ông ta có suy tính khác, chưa lập tức gọi người qua bộ đàm, xem như cho chính mình một đường lui.
Bởi lý trí nói cho ông ta biết, nếu ông ta thực sự gọi người đến đối phó với Tân Tranh thì hôm nay đa số đều phải chết.
Bên tai vang lên mệnh lệnh của Vương Hổ, còn lại 5 tên cao to kia đang run sợ, nhưng vẫn kiên trì bao vây Tân Tranh.
Tân Tranh dừng cước bộ lại, liếc mắt nhìn về phía mấy tên cao to đó.
Tên to con sợ tới mức đố mồ hôi hột, theo bản năng tung ra một quyền.
Lúc này đây, Tân Tranh không đợi quyền cước của đối phương đánh tới mà trực tiếp ra tay đánh mạnh về phía hắn ta.
Bụp~
“Răng râc!”
Hai âm thanh cơ hồ đồng thời vang lên, tên cao to bị đánh trúng, cám giác như đang đánh vào quá bóng chày, bay ngược ra phía sau, khiến hắn ta gãy mấy cái xương sườn.
Bụp~
Anh đá mạnh một cước và mặt tên cao to đó, Tan Tranh cũng không dừng lại, tại chồ nhảy lên,
vung chân phái lên trên không trung, chân dùng lực cùng tốc độ nhanh đá vào hai tên to lớn bên cạnh.
Cám giác như lốc xoáy!
Bụp~
Bụp~
Hai tên đó còn chưa kịp phản úng lại đã bị Tân Tranh đá trúng mặt, bay dựng người lên, đập người vào mặt tường trong khu ghế lô, xương gò má vỡ vụn, máu chảy đầm đìa nhỏ giọt xuống sàn.
“Anh…anh Hố, không được rồi, chúng ta không cản được hắn”.
Còn lại hai tên thấy vậy, sợ đến mức hai chân run rẩy hoàn toàn đánh mất đi dũng khí.
Theo chúng thấy, đánh nhau với Tân Tranh chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bản chúng không phải đối thủ của anh.
Vương Hố đương nhiên cũng nhìn ra điểm này, nhưng ông ta không tiếp tục ra lệnh, cũng không kêu hai tên còn lại dừng lại.
Tân Tranh thấy thế anh không tiếp tục ra đòn nữa mà đi thẳng về phía Hứa Bằng Phi.
“Mấy…mấy người các người mau ngăn hân lại, mau ngăn hán lại cho tôi”.
Mắt thấy Tân Tranh đi tới, Hứa Bằng Phi hoàn toàn luống cuống, gã rút mạnh tay phải ra, tùy ý đế máu tươi cháy đầy bàn tay, lớn tiếng quát 4 tên đàn em.
Nhưng bốn tên đàn em của gã không có phán ứng, dường như bị dọa cho choáng váng đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Tân Tranh đi về phía Hứa Bằng Phi.
“Mẹ nó, các người điếc cả rồi sao?”
Nhìn thấy phản ứng của đám đàn em, Hứa Bằng Phi thiếu chút ngất đi, sau đó quay mặt về phía Vương Hố hoảng sợ nói: “Vương…Vương Hổ mau, mau mau gọi người đi”.
Ngay sau đó.
Giọng nói của gã đột ngột dừng lại.
Một bàn tay to lớn nắm lấy cố gã, giống như đại bàng cắp gà, nhấc bổng lên khiến gã không còn phát ra âm thanh nào được nữa.
Dưới ánh đèn, sâc mặt gã tràn đầy hoảng sợ, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện
mình dường như bị một sức mạnh vô hình trói buộc, không thế động đậy chút nào, chí có thế đế mặc cho Tân Tranh bóp chặt cố mình, như cắp con gà con bước về phía bàn rượu.
Rất nhanh Tân Tranh đã đi tới trước bàn rượu, một tay đè đầu Hứa Bằng Phi xuống dưới, khiến gã không thế động đậy.

Nhấn Mở Bình Luận