“Mày… mày làm gì vậy?”
Hứa Bằng Phi vô cùng hoảng sợ, gào thét nói: “Bố tao là Hứa Cường, là anh em kết nghĩa của Trương Bách Hùng đẩy, mày dám động đến tao thì cho dù Trương Bách Hùng ra mặt xin giúp cho bố tao cũng sẽ làm thịt mày..”.
Xoảng!
Ngay sau đó.
Giọng nói của Hứa Bằng Phi được thay thế bằng một thanh âm khác.
Trước ánh mắt của bao người, Tan Tranh nhấc bình rượu lên, thẳng tay nện xuống đầu Hứa Bằng Phi.
Bình rượu vỡ vụn, máu tươi trào ra.
Hứa Bằng Phi tựa như chó chết ngồi phịch
xuống mặt đất.
Chẳng mẩy chốc Tân Tranh đã đánh tơi bời đám đàn em của Vương Hố, sau đó anh dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, cầm lấy chai bia đập vỡ đầu Hứa Bằng Phi.
Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của mọi người.
Không ai nghĩ rằng Tân Tranh lại giỏi võ như vậy, cũng không ngờ rằng anh lại hung hãn đến thế!
Dưới ánh đèn, Hứa Bằng Phi nằm liệt bên chiếc bàn rượu, máu thuận theo đầu gã chảy xuống ròng ròng nhuộm đỏ khuôn mặt cùng quần áo gã, trông còn thảm thương hơn cá Mã Bình, bới dù sao, xét về sức mạnh thì Hứa Bằng Phi không thể sánh được với Tân Tranh.
“Anh ta không sợ sau này sẽ bị báo thù à?”
Nhìn dáng vẻ thê thám cúa Hứa Bằng Phi, những cô gái bồi rượu cùng các cậu ấm cô chiêu đều không khỏi thấy khó hiểu.
Hứa Bằng Phi là khách quen của quán bar Quốc Vương, từ những cô gái bồi rượu nổi tiếng nhất ở đây đến đám con ông cháu cha đều nhớ rõ gã, thậm thí còn biết gã là con trai của Hứa Cường – đại ca trong thế giới ngầm ờ Đông Hải.
Với bọn họ mà nói, Tân Tranh đánh Hứa Bằng Phi thành ra thế này thì nhất định sẽ bị Hứa Cường tính sổ!
‘Thế này còn tệ hơn…”
Đồng thời, Mã Bình cùng những bảo vệ khác đều lo lẳng ra mặt.
Hứa Cường vốn rất khét tiếng, những bảo vệ như họ thì ít nhiều đều có mấy người bạn “giang hồ” nên ai nấy cùng từng nghe đến Hứa Cường – một trong Tam quý mới của tập đoàn Bách Hùng.
Mặc dù Tân Tranh luôn miệng nói là không sao nhưng với bọn họ mà nói, nếu Hứa Cường biết con trai mình bị đánh thành thế này thì nhất định sẽ tìm Tân Tranh báo thù, hơn nữa rất có thế sẽ tính sổ với cả bọn họ.
Bọn họ không những lo láng Tân Tranh vì chuyện này mà bị đánh cho tàn phế, thậm chí còn bị vứt xuống sông Hoàng Phố làm mồi cho cá, mà còn lo rằng bọn họ sẽ phải hứng chịu cơn giận của Hứa Cường.
Cùng lúc đó, hai tên đàn em may mán tránh được một kiếp của Vương Hố cùng đám tùy tùng của Hứa Bằng Phi đều cảm thấy rất sợ hãi.
Bọn họ lo lắng Tần Tranh sẽ ra tay với mình!
Mà tâm trạng của Vương Hổ thì vô cùng phức tạp.
Cho dù kết cục chuyện hôm nay thế nào thì ông ta đều không thế chối bỏ trách nhiệm được, việc đến nước này đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán cùng tầm kiểm soát của ông ta.
Ông ta không thể cũng không dám ngăn cản Tân Tranh.
Thậm chí ông ta còn không dám gọi điện cho Trương cổ, sợ Tân Tranh sẽ nhắm đến ông ta.
Như vậy ông ta sẽ nối gót Hứa Bằng Phi, trớ thành người tiếp theo bị khiêng ra khỏi phòng bao.
Trong khi ai nấy đều đang ôm suy nghĩ khác nhau thì Hứa Bằng Phi dần khôi phục lại ý thức cùng tri giác. Gã theo bản nầng vuốt đầu, chỉ thấy bàn tay toàn máu khiến gã sợ đến mức run lấy bấy!
Tiếp đó, gã nhìn Tân Tranh đứng ngay bên cạnh, sợ anh sẽ tiếp tục đánh nên nhắm tịt mắt giả chết.
“Có muốn tôi dùng chai rượu đập cho anh tỉnh lại không?”
Tân Tranh nhìn xuống Hứa Bằng Phi, lạnh lùng
nói.
“Không… Không cần…”