Gã nghĩ hiện tại chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng sự nhục nhã, đợi sau khi rời khỏi quán bar Quốc Vương thì gã nhất định sẽ trả lại gấp mười lần!
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Nghĩ vậy, Hứa Bằng Phi rất nhanh đã bắt đầu lạy. Gã dập đầu rất mạnh, phát ra tiếng động lớn như thể sợ Tân Tranh không hài lòng rồi bắt gã làm lại.
Một cái, hai cái, ba cái…
Trong phòng bao, Hứa Bằng Phi không ngừng dập đầu, trông còn cung cúc, chân thành hơn cả lúc viếng mộ.
Trỏng vậy, các cô gái bồi rượu, đám con nhà giàu đều kinh
Đám Mã Bình cũng ngây ngẩn!
Họ chưa từng nghĩ rằng một tên con ông cháu cha như Hứa Bằng Phi lại quỳ lạy xin lỗi họ.
Đám đàn em của Hứa Cường thì cứ như đang nằm mơ.
Chúng cố gắng tìm mối liên hệ giữa hình ảnh Hứa Bằng Phi vênh váo thường ngày với hình ảnh Hứa Bằng Phi đang dập đầu xin lỗi hiện tại nhưng dù chúng có cố gắng thế nào thì hai hình ảnh đó vẩn có sự khác biệt quá lớn, hoàn toàn không trùng khớp được.
Mà Vương Hổ cùng đám đàn em thì đều hoảng hốt.
Chúng vừa không thể tin được cảnh tượng đang xảy ra trước mắt, lại vừa tò mò không biết Tân Tranh dựa vào đâu mà dám sỉ nhục Hứa Bằng Phi như vậy!
Dựa vào đâu?
‘Tôi… Tôi có thế đi được chưa?”
Đáp lại bọn chúng là giọng nói của Hứa Bằng Phi. Gã vẩn duy trì tư thế quỳ, cố kìm nén nổi kích động muốn giết chết Tân Tranh trong lòng. Gã khống chế cảm xúc rồi hỏi Tân anh.
Gã lúc này giống như một tên nô tài thời cổ đại
đang xin mệnh lệnh từ chủ nhân của mình.
‘Tôi biết anh hiện tại hận không thế lột da rút gân tôi…”, Tân Tranh chậm rãi lên tiếng, không trả lời câu hỏi của Hứa Bằng Phi.
“Không… Không phái! Trời cao làm chứng, tôi hoàn toàn không nghĩ vậy!”
Hứa Bằng Phi dối lòng mà ngẳt lời Tần Tranh, lẳc đầu lia lịa.
“Chẳng phải vừa rồi anh còn lôi bố anh ra dọa tôi à?”
Tân Tranh lại lên tiếng khiến những người khác kinh ngạc: “Hiện tại tôi cho anh một cơ hội gọi điện cho ông già nhà anh, ngoài ra, anh có thể lỏi tất cả những người có thể làm chổ dựa cho anh ra!”
Phòng bao lại rơi vào yên tĩnh. Ai nấy cũng ngớ người nhìn Tân Tranh, khuôn mặt đầy vẻ không thế tin tưởng nối!
Vốn theo suy đoán của họ, sau khi Tân Tranh cho Hứa Bằng Phi một bài học thì sẽ lập tức rời đi, hơn nữa còn chạy khỏi Đông Hải, nếu không anh sẽ bị Hứa Cường báo thù!
Nhưng lúc này Tân Tranh lại không hề có ý chạy trốn mà ngược lại còn chủ động để Hứa Bằng Phi
gọi điện cho Hứa Cường…
Chuyện này… thật sự khiến cho bọn họ vô cùng chấn động!
“Anh ta rốt cuộc có ai là chổ dựa mà lại dám làm như vậy?”
Lúc này, ngoại trừ Hứa Bằng Phi thì tất cả mọi người đều có cùng một câu hỏi.
Bọn họ nghĩ rằng cho dù tan Tranh là con trai nuôi của Trương Bách Hùng hay thậm chí là con trai ruột của ông ấy đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không dám ngông cuồng đến mức ngồi đợi Hứa Cường đến xử lý mọi chuyện.
“Chuyện hôm nay là lỗi cúa tôi, tôi sẽ không nói với bố mình, càng không nghĩ đến chuyện báo thù!”
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì Hứa Bằng Phi đã vô cùng thành khẩn mà lên tiếng, dường như hận không thể cắt máu ra thề.
“Hả…”