Mọl người vừa hoàn hồn từ cơn chấn động vừa rồi thì lại bị Hứa Bằng Phi làm cho kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu ra mục đích của gã.
Mọi người đều cho rằng Tân Tranh cố ý để Hứa Bằng Phi gọi điện.
Một khi Hứa Bằng Phi dám làm thật thì anh nhất định sẽ ra tay.
‘Vậy thì cút đi!”
Tân Tranh có thế đoán được suy nghĩ cúa Hứa Bằng Phi nên không phí lời với gã nữa mà bảo gã cút luôn.
Anh dùng đầu gối nghĩ cũng biết Hứa Bằng Phi chắc chắn sẽ tìm Hứa Cường, nhờ ỏng ta báo thù anh.
An vốn muốn nhân lúc Hứa Bằng Phi gọi điện cho Hứa Cường mà giải quyết dứt khoát chuyện này nhưng Hứa Bằng Phi lại không dám gọi, như vậy thì chỉ đành đợi Hứa Cường chủ động đến tìm anh.
“Các người đỡ Bằng Phi đi ra!”
Nghe Tân Tranh nói vậy, Vương Hổ âm thầm thớ phào, lập tức ra lệnh cho đám đàn em của Hứa Bằng Phi đỡ gã ra ngoài, đồng thời lại dùng bộ đàm gọi người đến khiêng mấy tên bị Tân Tranh đánh gục đi.
Xong xuôi, Vương Hổ nhìn Tân Tranh với vẻ mặt phức tạp, muốn nói rồi lại thôi.
“Giám đốc Vương cũng có thế đi rồi”.
Tân Tranh xua tay. Ban đầu Vương Hố đã nể mặt cũng như dành sự tôn trọng cho anh nên anh cũng có qua có lại. Mà lúc sau khi Vương Hố ra lựa chọn thì chút tình nghĩa ít ỏi giữa anh và ông ta cũng đã kết thúc rồi, không còn gì để nói nữa.
Vương HỔ nghe vậy thì im lặng rời khỏi phòng
bao.
‘Tiếu Tranh, chúng ta cũng đi thôi?”
Sau khi đám người Hứa Bằng Phi và Vương Hố rời đi thì có bảo vệ không nhịn được mà lên tiếng, giọng điệu đầy vẻ lo lẳng.
“Phải đấy, đi thôi, xáy ra chuyện này rồi cũng không còn tâm trạng mà chơi nữa”, một bảo vệ khác phụ họa. Bọn họ thật sự đã không còn lòng nào uống rượu nữa, đồng thời cũng lo lắng bị liên lụy bởi chuyện này.
“Đừng vội, chuyện còn chưa kết thúc”, Tần Tranh lắc đầu.
Soạt!
Tân Tranh vừa dứt lời, vẻ mặt tám người bảo vệ, bao gồm cả Mã Bình đều thay đối.
Mặc dù bọn họ lo láng Hứa Bằng Phi sẽ không bỏ qua chuyện này mà tìm đến báo thù nhưng ít nhiều vẫn ôm tâm lý may mằn. Lúc này lời của Tân Tranh đã hoàn toàn phá vỡ lòng cầu may của họ!
“Các anh không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, đảm bảo sẽ không liên lụy đến các anh”, Tân Tranh thấy vậy thì lên tiếng an úi.
Không ai đáp lại.
Tám người bảo vệ kể cả Mã Bình đều im lặng.
Mặc dù bọn họ rất kinh ngạc là Tân Tranh lại giỏi võ đến vậy nhưng bọn họ đã bước vào xã hội được mấy năm rồi, họ hiểu rằng sống trên đời này không thế dùng nắm đấm đế giải quyết mọi chuyện. Tân Tranh chỉ dựa vào thân phận vệ sĩ của Trương Hân Như cùng vũ lực bần thân thì hoàn toàn không thể chống cự lại được sự trả thù của Hứa Bằng Phi.
Dù sao bố của Hứa Bằng Phi – Hứa Cường là một trong những đại ca xã hội đen ở Đông Hải!
‘Tiểu Tranh, cậu có chắc chắn không? Nếu không chắc thì chúng ta rời khỏi đây trước rồi tìm cách giải quyết”, Mã Bình im lặng một lúc rồi lên tiếng.
“Đây là nơi thích hợp nhất đế xử lý những chuyện sâp tới, tôi chắc chân có thế giải quyết ốn thỏa”.
Tân Tranh lại an ủi đám Mã Bình nhưng thấy bọn họ vẩn còn vẻ lo lắng thì hiếu rằng cho dù anh có nói gãy lưỡi thì cũng không thể khiến họ yên lòng được. Vì thế, anh đổi cách nói khác: “Ngoài ra, tôi không đi là vì chúng ta tạm thời không thể đi được, bọn họ nhất định đã cho người bao vây quán bar rồi”.
“Vậy… Vậy phải làm sao? Cậu định giải quyết thế nào?”, có bảo vệ đứng bật dậy.
“Đợi Hứa Cường đến”, Tân Tranh nửa thật nửa giả nói: ‘Tôi quen biết Hứa Cường nhưng Hứa Bằng Phi hoàn toàn không biết chuyện này”.
“Ra vậy…”