“Được, bây giờ bố sẽ lập tức qua đó”.
Hứa Cường dứt khoát nói, đồng thời nhắc nhở: “Nhớ lấy, từ bây giờ trở đi, con không được nói thêm lời nào, càng không được xảy ra va chạm với cậu ta, cứ ở đó đợi bố!”
“Vâng, bố!”
Hứa Bằng Phi lập tức đáp ứng, phán ứng theo bản năng cho rằng Hứa Cường sợ gã lại bị thua thiệt, nên mới nhắc nhở gã, nhưng không biết Hứa Cường là sợ gã không biết trời cao đất dầy lại chọc đến Tân Tranh.
“Ngược lại mình muốn xem xem, đợi bố mình đến, hắn còn dám hống hách nhưvừa rồi không?!”
Kết thúc cuộc gọi, Hứa Bằng Phi cười lạnh lùng, tựa hồ giống như nhìn thấy Tân Tranh bị xử lý!
ở Đông Hải nơi được mệnh danh là Hòn ngọc Phương Đông, khách sạn sang trọng nhiều vô kể, một vài trong số đó còn nổi tiếng khắp Hoa Hạ.
Ví dụ như khách sạn VVestin tọa lạc trên bến Thượng Hải, gọi tắt là khách sạn w, là nơi tụ tập yêu thích cúa những người nối tiếng trên internet và những người mẫu trẻ không qua trường lớp đào tạo ở Đông Hải và cả nước Nam Bán, bọn họ đứng ở bể bơi ngoài trời của khách sạn VVestin có thế thu toàn bộ cầnh đêm Bến Thượng Hải vào trong tầm mắt!
Thông thường, những người nối tiếng trên internet và người mầu trẻ đó thích trang điểm kỹ lưỡng, mặc bikini, đứng ở bể bơi, lấy cảnh đêm của Bến Thượng Hải làm bối cảnh đế chụp ảnh, ra vẻ có phong cách – Dù là phong cách giá tạo, cũng đáng giá.
Khách sạn Tân Nguyệt là một khách sạn bốn sao, về cơ sờ vật chất và quy mô của khách sạn đều không thể đánh đồng với những khách sạn năm sao đó, càng không thế so sánh với khách sạn VVestin đầy phong cách, nhưng trong giới thượng lưu Đông Hải, tên tuổi và sức hút của khách sạn Tân Nguyệt lớn hơn bất kỳ khách sạn năm sao nào.
Bởi vì tầng cao nhất của khách sạn này là một sòng bạc cực lớn – Sòng bạc Tân Nguyệt!
Sòng bạc Tân Nguyệt là sòng bạc lớn nhất của vùng tam giác Trường Giang thậm chí là cả nước Nam Bán, bên trong không chỉ được trang hoàng nguy nga lộng lấy, mà các trang thiết bị đánh bạc cũng đều là loại cao cấp tiên tiến, đắt tiền nhất, về quy mô và dịch vụ cũng không hề thua kém một số sòng bạc nổi tiếng ở Nam úc.
Nó là một trong những cây rụng tiền của tập đoàn Bách Hùng, do Hứa Cường quản lý.
Trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất sòng bạc Tân Nguyệt, Hứa Cường không đến phòng VIP chào hỏi những vị khách quan trọng như thường lệ, cũng không đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống đại đỏ thị quốc tế hóa đầy cơ hội cùng máu và nước mắt, mà ngồi trên ghế làm việc làm bằng gỗ Cấm Lai, lặng lẽ hút thuốc.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của Trương Bách Hùng, mỗi lần Hứa Cường gặp phái việc lớn, ông ta sẽ không đưa ra quyết định mù quáng, mà tự trấn tĩnh lại bằng cách hút thuốc, rồi đưa ra quyết định mà ông ta cho là chính xác nhất.
Đối với ông ta mà nói, việc con trai mình chọc đến Tân Tranh chắc chắn là một việc lớn, nếu xử lý không tốt, hậu quả sẽ khó lường!
Sau khi lặng lẽ hút hết một điếu thuốc, Hứa Cường lấy điện thoại gọi cho Trương cổ, ông ta muốn từ chỗ Trương Cổ xác nhận xem liệu con trai mình có đang nói dối hay không.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi hiện đang bận…”
Rất nhanh, từ trong ống nghe truyền ra giọng nói ẽm tai của nhản viên tổng đài.
Hửm?
Hứa Cường khẽ nhướng mày, chí có thế đặt điện thoại xuống, đợi lát nữa gọi lại.
Cùng lúc đó.
Trong văn phòng tổng giám đốc công ty giải trí Bách Hùng Đông Hải, Trương Cố đang nói chuyện điện thoại với Vương Hổ.
“Cậu Trương, sự việc là như vậy, cậu xem tiếp theo nên xử lý thế nào?”
Vương HỔ đem chi tiết đầu đuôi ngọn ngành của sự việc tỉ mỉ nói cho Trương cổ, sau đó hỏi xin ý kiến.
“Theo những gì ông nól, việc này là Hứa Bằng Phi sai, nhưng cậu ta không nói thật với Hứa Cường,
mà Hứa Cường chuẩn bị qua đó, chắc chắn chứ?”, Trương Cố hói.
“Chắc chăn!”
Vương HỔ trả lời vô cùng dứt khoát.
“Nếu đã như vậy, ông không cần quan tâm đến”.