Trương Cổ suy nghĩ một chút rồi đưa ra quyết định: “Ngoài ra, sau khi ông nói chuyện xong với tôi, phải bảo đảm điện thoại của ông không thế gọi được, đồng thời làm ra vẻ hết pin”.
“Cậu Trương, tại sao phải làm như vậy?”, Vương Hổ có chút khó hiểu.
“Việc này phức tạp và nghiêm trọng hơn ông nghĩ rất nhiều, nếu ông không muốn quýt làm cam chịu mà mất mạng, cứ làm như tôi nói!”, giọng nói của Trương Cố trầm xuống, có vé rất không hài lòng với việc Vương Hổ nghi ngờ chất vấn mệnh lệnh của mình.
“Vâng, cậu Trương!”
Vương Hố nhận ra sự không hài lòng của Trương cổ, không dám nói thêm gì nữa, mà đồng ý ngay lập tức.
Trương Cố nghe thấy vậy, không nói thêm lời
thừa thãi nữa, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gọi lại cho Hứa Cường.
“Chú Hứa, chú gọi cho tôi sao?”
Điện thoại được kết nối, Trương Cổ lên tiếng trước, xưng hô với Hứa Cường rất tôn trọng.
‘Tiểu Cổ, cậu biết việc xảy ra ở quán bar Quốc Vương không?”, Hứa Cường hỏi thẳng vào vẩn đề.
‘Tôi vừa nhận được điện thoại của Vương Hổ, đã nghe ông ta báo cáo về việc này, tôi đang chuấn bị qua đó”, Trương cổ nói.
“Haizz, cậu xem thằng con không chịu thua kém cúa tôi, chọc ai không chọc, lại đi chọc vào tên Tân Tranh hung thần ác ma đó!”
Hứa Cường buồn bực nói, sau chuyến đề tài câu chuyện, nhìn có vẻ như không lưu tâm đến, nhưng thật ra rất quan tâm hỏi: “Tiếu Cổ, cậu có biết ngọn nguồn sự việc không? Tôi sợ thằng con không chịu thua kém của tôi lừa tôi!”
“Theo tôi được biết, Bằng Phi là tranh một cô gái với bạn của Tan Tranh mà xảy ra tranh chấp, sau đó ra tay đánh bị thương bạn của Tân Tranh, Tân Tranh ra mặt cho bạn của hân, đánh bị thương Bằng Phi, xuống tay rất tàn nhẫn, hơn nữa còn đặc biệt để Bằng Phi gọi điện thoại cho chú, ỷ muốn báo chú
qua đó”.
Trương cổ lời ít ý nhiều nói: “Với việc này mà nói, mặc dù Bằng Phi đánh người không đúng, nhưng Tân Tranh ra tay cũng quá tàn nhẵn, hơn nữa lại còn chú động gọi chú và cả bố nuôi qua đó, rõ ràng không coi hai người ra gì!”
“Cậu ta đúng là có chút điên cuồng, nhưng cũng không thế không thừa nhận, cậu ta có thế giết Dương Sách, quà thực cũng có thực lực mạnh”.
Nghe thấy lời cúa Trương Cố, trong lòng Hứa Cường cũng cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nhiều hơn là sự bất lực, mặc dù ông ta là một trong tam quý mới của tập đoàn Bách Hùng, nhưng cũng không đắc tội được với người dũng mãnh giẫm lên mọi quy tắc bằng sức mạnh tuyệt đối.
Huống hồ, tên dũng mãnh này đã hai lần cứu mạng Trương Hân Như, hiện tại làm vệ sĩ cho Trương Hân Như, hơn nữa còn tặng cho Trương Bách Hùng một món quà vô cùng quý giá?
“Chú Hứa này, tôi nghĩ nên việc lớn hóa nhỏ, việc nhó hóa không”, Trương Cố hùa theo nói.
‘Tôi chuẩn bị gọi cho đại ca để báo cáo việc này, sau đó sẽ chạy qua đó xem thế nào”.
Hứa Cường do dự một chút, nói: “Lát nữa đến quán bar Quốc Vương, trước mặt Tân Tranh cậu nhớ giúp tôi và Bằng Phi nói mấy lời tốt đẹp, cố gắng làm cho việc này dịu đi”.
“Vâng, chú Hứa”.
Trương Cổ đồng ý một cách vô cùng dứt khoát.
‘Tiếu CỔ, cứ tạm như thế nhé, lát nữa gặp”.
Hứa Cường nói xong, không đợi Trương Cổ đáp lại, ông ta liền cúp điện thoại, sau đó gọi thắng cho Trương Bách Hùng.
“Đại ca, ông ngủ chưa?”
Điện thoại được kết nối, Hứa Cường lên tiếng trước, không dám đi thẳng vào chú đề, mà lê độ chào hỏi trước.
‘Vẫn chưa”.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Bách Hùng mặc áo choàng tắm ngồi trong thư phòng, cầm điện thoại di động, ông ấy biết rõ Hứa Cường sẽ không gọi muộn như vậy nếu không có việc, liền chủ động hỏi: “Cường Tử, ông có việc gì sao?”
“Đại ca, là như này, thằng con không chịu thua kém của tôi gặp rắc rối rồi…”