Tân Tranh khách quan nói cho Trương Bách Hùng biết việc đã xảy ra, sau đó lại nhắc nhở: “Chủ tịch Trương, giám đốc Vương Hố của quán bar Quốc Vương đã chứng kiến toàn bộ sự việc, nếu ông không tin tôi, có thể hỏi ông ta”.
“Cậu Tần nói gì thế, sao tôi lại không tin cậu chú?”, Trương Bách Hùng cười gượng nói: “Như này đi, cậu Tân, cậu ở quán bar đợi tỏi một lát, bây giờ tôi sẽ qua đó”.
“Được!”
Tân Tranh không từ chối, theo anh thấy, nếu Trương Bách Hùng đến, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
“Cậu Tân, cứ thế nhé, lát nữa gặp”.
Trương Bách Hùng khách sáo nói, đợi Tần Tranh đáp lại mới cúp điện thoại.
Sau đó, ông ấy định gọi cho Trương Cổ, nhưng nghĩ đến Hứa Cường nói thông tin từ phía Trương Cổ không khác gì lắm so với những gì Hứa Bằng Phi đã nói, hơn nữa Trương Cố cũng đang đi đến quán bar Quốc Vương, liền không gọi cuộc điện thoại này nữa, mà đứng dậy đi về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Thấm Ngọc Đồng mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn tạp chí thời thượng mới nhất, xem những bộ thời trang mới nhất ớ trong đó.
“Xong việc rồi?”
Nhìn thấy Trương Bách Hùng bước vào phòng, Thẩm Ngọc Đồng nhanh chóng đặt cuốn tạp chí trên tay xuống, cười hỏi: “Có cần em bóp vai cho anh không?”
“Anh ra ngoài một chuyến, em nghỉ ngơi sớm
đi”.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng của Thấm Ngọc Đồng, nghe những lời quan tâm của Thấm Ngọc Đồng, hàng lông mày đang nhíu chặt của Trương Bách Hùng khẽ thả lỏng.
“Muộn như vậy còn ra ngoài, xảy ra chuyện gì sao?”, Thẩm Ngọc Đồng hỏi.
“Con trai của Hứa Cường ở quán bar Quốc Vương chọc đến Tân Tranh, anh qua đó xử lý một chút”.
Trương Bách Hùng có gì nói đấy, từ trước đến nay, ông ấy ngoài việc nói nghĩa khí, còn có một khuyết điếm – Dùng người không nghi, đã nghi thì không dùng!