Mặc dù ỏng ấy không đế Thấm Ngọc Đồng tham gia vào công việc của tập đoàn Bách Hùng, nhưng rất nhiều việc không hề giấu giếm Thẩm Ngọc Đồng.
“Cần em đi cùng với anh không?”
Trong lòng Thấm Ngọc Đồng khẽ sửng sốt, nhưng không hề biếu hiện ra trên mặt, mà đứng dậy giúp Trương Bách Hùng chọn quần áo, giống như một người vợ hiền thục đức hạnh.
“Không cần đâu”.
Trương Bách Hùng nhận lấy quần áo Thấm Ngọc Đồng đưa qua, sau đó đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Nhìn Trương Bách Hùng đi vào phòng thay đồ, Thấm Ngọc Đồng nhân cơ hội dùng tài khoản vvechat phụ gửi tin nhắn cho Trương cổ.
Cùng lúc đó.
Quán bar Quốc Vương, phòng bao K206, các em gái hầu rượu, cậu ấm cô chiêu đều đã rời đi, chỉ còn lại Tân Tranh và Mã Bình cùng nhóm nhân viên bảo vệ.
Rõ ràng, xảy ra việc như này, nhóm người Mã Bình sớm đã không còn tằm trạng để uổng rượu
mua vui, ngược lại, bọn họ đều mang theo vẻ mặt buồn rầu.
“Tiểu Tranh, điện thoại của ai thế?”
Sau khi Tân Tranh cúp điện thoại, Mã Bình xoắn xuýt một lúc, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Sột soạt!
Nghe thấy câu hỏi của Mã Bình, bảy nhân viên bảo vệ khác đều chuyến ánh mắt nhìn sang Tân Tranh, vừa rồi bọn họ nghe thấy Tân Tranh kể lại sự việc đã xảy ra lúc trước, bọn họ cũng rất tò mò về thân phận của đối phương, nhưng không dám hỏi.
‘Trương Bách Hùng”.
Tân Tranh có nào nói vậy.
Ầm!
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt của Mã Bình cùng nhóm nhân viên bảo vệ lập tức thay đổi!
Bọn họ đến Hứa Cường cũng biết, huống hồ Trương Bách Hùng?
“Trương…Trương Bách Hùng gọi điện thoại cho cậu hỏi thăm về việc vừa rồi đế làm gì? Lẽ nào ông
ấy muốn nhúng tay xử lý?’
Sau khi kinh ngạc qua đi, Mã Bình lại lên tiếng, giọng nói đầy lo lẳng, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Mặc dù anh ta thường khoe khoang, nhưng suy cho cùng, anh ta chí là một nhản vật nhỏ bé, tất cả những gì anh ta khoe khoang đều là những câu chuyện đồn đại có liên quan đến những nhân vật lớn đó.
Mà…Trương Bách Hùng là một trong những nhân vật lớn mà anh ta thường khoe khoang!
Theo anh ta thấy, nếu Trương Bách Hùng muốn nhúng tay vào việc này, ra tay với bọn họ, thì không một ai trong số họ có thế chạy thoát, thậm chí còn không thế sống sót ra khỏi Đông Hải!
Không chỉ Mã Bình, bảy nhân viên bảo vệ khác cũng sợ hãi.
“ừm, ông ấy đến đế xử lý việc này”.
Ngay lập tức, dưới ánh nhìn chăm chú đầy lo lắng sợ hãi của Mã Bình cùng nhóm nhân viên bảo vệ, Tân Tranh đầu tiên là gật đầu, sau đó mới trấn an nói: ‘Việc này, chúng ta có lý, Trương Bách Hùng đến cũng chỉ xử lý Hứa Bằng Phi đó, sẽ không làm gì chúng ta”.
Khỏng ai đáp lại.
Dưới ánh đèn, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Mã Bình cùng nhóm nhân viẻn bảo vệ không hề giảm bớt, trong lòng hoàn toàn bị chiếm đóng bởi hal chữ – Tiêu rồi!