Theo bọn họ thấy, Hứa Cường là thuộc hạ đâc lực của Trương Bách Hùng, mà Trương Bách Hùng nổi tiếng là người nói nghĩa khí, cho dù bên mình có lý thì sao chứ?
Nhiều khỉ, rất nhiều việc, không phải cứ có đạo lý là được, giúp người thân mà không đứng về phía lý lẽ cũng là chuyện thường, ngang ngược không phân rõ phải trái mới đáng sợ!
Nhìn vẻ mặt của Mã Bình cùng nhóm nhân viên bảo vệ, Tân Tranh có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, nhưng anh không nói thẻm gì nữa.
Bởi vì, anh biết, trước khi sự việc thực sự kết thúc, anh có nói gì cũng là phí lời.
Trong phòng bao K205 ờ bên cạnh.
Sau khi Hứa Bằng Phi và đám đàn em của gã biết Hứa Cường sẽ đến xử lý việc này, cả đám đều giống như được uống thuốc an thần, trên mặt không
còn chút sợ hãi, chỉ còn vẻ không thể chờ đợi được nữa!
Bọn chúng nóng lòng muốn bắt Tân Tranh trả giá!
“Cậu Hứa, tên khốn đó ra tay quá tàn nhẵn, tôi kiến nghị đợi chú Hứa đến, trực tiếp đánh què hắn ném xuống sông Hoàng Phố!”, tên đàn em đứng đầu của Hứa Bằng Phi – Khống Tranh phẫn nộ nói.
Khớp đầu gối phải của hắn bị chai bia ném trúng làm gãy, hắn đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng vì muốn nhìn thấy kết cục bi thảm của Tân Tranh, hắn đành chịu đựng cơn đau không đến bệnh viện.
“Tôi đồng ý với ý kiến của anh Khổng”, có tên đàn em hùa theo.
“Hừ, như này có hơi quá hời cho hắn rồi!”
Hứa Bằng Phi hút thuốc, dùng nỉ-cô-tin để làm tẽ liệt cơ thế, gã u ám nói: “Hắn đã dùng chai rượu đập bế đầu tôi, vậy tôi phải đánh vỡ đầu hắn, ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!”
Nhập mật khẩu: 1234
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Lời của Hứa Bằng Phi vang lên bên tai, bốn tên đàn em của Hứa Bằng Phi, bao gồm cả Khống Tranh, đều mang theo vẻ mặt mong đợi.
Bọn chúng đang mong Hứa Cường đến sởm
hơn chút, cũng đang mong Tân Tranh phải trả giá sớm hơn!
Nửa giờ sau, Hứa Cường ngồi xe đến quán bar Quốc Vương.
Ông ta sợ Tân Tranh hiểu lầm, không dám đế tài xế và vệ sĩ đi theo, mà một mình đi vào quán bar, đi thẳng đến phòng bao K205.
“Bố!”
Trong phòng bao, Hứa Bằng Phi nhìn thấy Hứa Cường bước vào cửa, vội vàng đứng dậy.
Này?
Vốn dĩ, Hứa Cường định sau khi gặp Hứa Bằng Phi sẽ hung hăng dạy dỗ một trận, nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm thương khắp người đều là máu của Hứa Bằng Phi, lại có chút khõng nhẵn tâm, không lên tiếng răn dạy và quở mẳng nữa.
“Chú Hứa”.
Ngoài Khống Tranh, ba tên đàn em đi theo Hứa Bằng Phi đều đứng dậy, vẻ mặt cung kính chào hỏi.
“Chú Hứa, khớp đầu gối của cháu bị gãy, cháu không đứng dậy được, xin chú thứ lỗi”, Khổng Tranh vội vàng giải thích.
Hứa Cường liếc nhìn đầu gối của Khống Tranh, trong lòng thầm mừng vì Tân Tranh không xuống tay tàn nhẫn VỚI Hứa Bằng Phi, bằng không kết cục của Hứa Bằng Phi so với Khống Tranh còn thảm hơn!
Bởi vì, theo như ông ta biết, phàm là người đắc tội với Tân Tranh đều bị tàn phế!
“Bố, thằng khốn đó ở trong phòng bao bên cạnh, bây giờ chúng ta lập tức qua đó chứ?”, Hứa Bằng Phi không thế chờ được nữa nói.
“Quản cái miệng của con cho tốt, đừng nói lung tung!”
Nghe thấy hai từ “thằng khốn”, lông mày Hứa Cường khẽ nhướng lên, không khỏi trách mắng một câu, sau đó lại nói: “Đợi chú Trương của con”.
“Chú Trương cũng tới?”
Nghe thấy Trương Bách Hùng sẽ đến, Hứa Bằng Phi liền kích động, hoàn toàn không đề ý đến những lời trước đó của Hứa Cường.
“ừm”.
[/datpass]