Vốn dĩ bọn họ còn lo sợ sẽ không chịu nối vì chuyện tối nay, rất có khả năng phải chạy khỏi Đông Hải, kết quả, đích thân Trương Bách Hùng đưa người đến, nhưng không phải là tính sổ với bọn họ, mà đưa người đến tạ tội.
Hơn nữa, Tân Tranh còn tặng bọn họ một lá bùa hộ thân.
Dựa vào lá bùa hộ thân này, bọn họ không dám nói có thể ngang ngược ở thế giới ngầm Đông Hải, nhưng ít nhất sẽ không bị ức hiếp!
“Chủ tịch Trương, xin ỏng yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ gây sự với người khác!”
Trong lúc kích động, Mã Bĩnh cũng hiếu rõ, anh ta biết tất cả mọi việc đều là vì đám người Trương Bách Hùng nế mặt Tân Tranh, cho nên rất thức thời lên tiếng nói.
“ừm, tôi tin”.
Trương Bách Hùng gật đầu.
“Anh Mã, anh cho rằng xử lý anh ta thế nào thì thích hợp?”
Giải tỏa được nổi lo sợ sau này của đám người
Mã Bình, Tân Tranh giao quyền xử lý Hứa Bằng Phi cho Mã Bình, dù sao Mã Bình là người bị hại đầu tiên của tối nay, còn anh thì không sao.
“Tiểu Tranh, chủ tịch Trương và tống giám đốc Hứa đến đây vì việc này, đã là cho chúng tôi thể diện, theo tôi thấy, chuyện này dừng lại tại đây đi?”, Mã Bình không dám đập bàn đưa ra quyết định, mà trả lời Tân Tranh bằng một câu hỏi dò.
“Anh không có ý kiến là được”, Tân Tranh gật
đầu.
Nghe thấy lời của Tân Tranh, Trương Bách Hùng âm thầm thở nhẹ nhõm, trẽn đường đến đảy, ông ta vẫn luôn lo lắng chuyện này sẽ ầm ĩ đến mức không thể giải quyết, bây giờ xem ra kết quả tốt hơn rất nhiều so với dự tính của ông ta.
Hứa Cường cũng thở nhẹ nhõm, ông ta thấy may mắn vì vừa nãy mình phản ứng nhanh nhạy, kịp thời bảo Hứa Bằng Phi quỳ xuống, tự tát nhận sai, khiến Tân Tranh bớt giận.
Thần kinh căng thặt của Hứa Bằng Phi cũng lập tức thả lỏng, cả người ướt sũng mồ hôi mềm nhũn dưới đất, nhìn giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.
Gã cảm thấy mình vừa đi đến quỷ môn quan một vòng, may mắn giữ được tính mạng!
“Còn không mau cảm ơn cậu Tân rộng lượng
đi?”
Mặc dù Tân Tranh không dự định tiếp tục truy cứu, nhưng Hứa Cường vẫn quyết định tiễn Phật phải tiến đến Tây Thiên, xóa bỏ hoàn toàn hiểm họa, lên tiếng nhăc nhờ Hứa Bằng Phi.
“Cậu… cậu Tân, cảm ơn cậu rộng lượng, không chấp nhặt với người kém hiểu biết như tôi!”
Bên tai vang lên lời nói của Hứa Cường, trong lòng Hứa Bằng Phi liền khấn trương, vội vàng lẽn tiếng cảm ơn, nhưng lại cảm thấy hoang đường không chịu nổi.
Gã bị Tân Tranh đánh, còn phải quỳ xuống tự đánh vào mặt mình, ngược lại còn phải cảm ơn Tân Tranh…
Việc này mẹ kiếp nói ra cũng không có ai tin, nhưng lại thực sự xảy ra!
“Cảm…cảm ơn anh Tân!”
Bốn tên đàn em của Hứa Bằng Phi, đứng đầu là Khổng Tranh, cũng không hẹn mà cùng lên tiếng nói cảm ơn, cảm ơn Tân Tranh đã không giết.
“Cậu Tân, hẹn trước không bằng tình cờ gặp mặt, hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau ở đảy, chi bằng cùng uống mấy ly?”, thấy sự việc đã kết thúc, trên mặt Trương Bách Hùng khôi phục lại nét tươi cười, mời Tân Tranh uống rượu.
“Chủ tịch Trương, hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác đi”, Tân Tranh tìm một lí do, uyển chuyển từ chối: “Tôi đưa bạn tôi đến bệnh viện khảu và băng bó vết thương!”
Theo anh thấy, việc xảy ra tối nay và bầu không khí lúc này thực sự không thích hợp để uống rượu,
bất kể là nhóm người Mã Bình, hay bố con Hứa Cường, Hứa Bằng Phi chắc chắn cũng không có tâm tư uống rượu nữa!
“Được, vậy để hôm khác”, Trương Bách Hùng gật đầu.