“Việc hôm nay là tỏi xử lý không thỏa đáng, tỏi cam tâm tình nguyện chịu phạt, nhưng cá nhân tôi nghĩ, ông Trương không nên khiển trách cậu trước mặt nhiều người như vậy”.
Vương Hổ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu lên tiếng bảo vệ tôi, nhưng ông ấy lại răn dạy quở mắng cậu như vậy, còn ra lệnh cho Trương Trung chặt mất một tay của tôi, đuổi tôi ra khỏi Đông Hải. Việc này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu”.
Trương Cổ không trả lời mà híp mắt nhìn Vương
HỔ.
“Ngoài ra, tên họ Tân đó, tài nghệ giỏi như vậy, lại cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho cô Trương. Mặc dù tôi không biết rốt cuộc hắn đã nói như thế nào với ông Trương. Nhưng cá nhân tôi thấy mục đích của hắn không đơn giản – Rất có khả năng hắn muốn nhân cơ hội làm vệ sĩ cho cô Trương đế có
được cỏ Trương”.
Sau khi biết mình nhất định phải rời đi, Vương HỔ lấy hết can đảm nói ra những lời này, chỉ là để thế hiện lòng trung thành: “Cậu phải đề phòng người này. Dù sao, cậu và ông Trương cũng không có quan hệ huyết thống, mà cô Trương lại là con gái ruột của ông Trương”.
“Hổ Tử, tôi sẽ ghi nhớ lời nhẳc nhở của ông, tôi cũng sẽ không quên lòng trung thành của ông. Đi đỉ, đi bệnh viện trước, nếu không vết thương nhiễm trùng sẽ khó xử lý”, Trương Cổ gật gật đầu, nhưng không đưa ra bất kỳ ý kiến gì về những gì Vương Hố nói.
“Vâng, cậu Trương!”
Vương Hổ gật đầu, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Nhìn Vương Hố rời đi, Trương Cố châm một điếu thuốc, nhưng không hút mà cau mày, vẻ mặt trầm ngâm.
Đến Vương Hổ còn nghi ngờ Tân Tranh làm vệ sĩ cho Trương Hân Như với mục đích không đơn thuần, huống hồ là Trương Cố?
Khói thuốc mù mịt, Trương Cổ đang trầm tư không khỏi nghĩ đến dáng vẻ hăng hái và ánh mắt
kỳ lạ của Trương Hân Như mỗi khi nói đến Tân Tranh.
Anh ta biết em gái mình đã thích Tân Tranh, hơn nữa còn rất thích.
Anh ta gần như có thể chắc chắn, nếu Tân Tranh bằng lòng, nhất định có thể trở thành con rể của Trương Bách Hùng.
Mà một khi Tân Tranh trở thành con rể của Trương Bách Hùng, anh ta có thế được nối nghiệp hay không, sẽ là có một dấu hỏi lớn!
Sau đó, trong đầu anh ta lại hiện lẻn cảnh tượng ngày đó sau khi quan hệ với Thấm Ngọc Đồng ở khu nghỉ dưỡng bờ biển Thiên Thần Đông Hải, lúc đưa Thẩm Ngọc Đồng về biệt thự bị Tân Tranh bắt gặp.
Lúc đó, anh ta nhìn thấy rõ, ánh mắt của Tân Tranh dừng hai giây ở trên đầu gối của Thấm Ngọc Đồng.
Anh ta biết Tân Tranh đã nhìn ra điều gì đó.
Anh ta vẫn luôn lo sợ Tân Tranh sẽ đem chuyện này nói với Trương Bách Hùng, vì vậy trước nguy cơ bị lộ tấy, muốn mượn tay Dương Sách diệt trừ Tân Tranh.
Kết quả, Tân Tranh giết chết Dương Sách cùng ba mươi chín thuộc hạ của ông ta, còn tặng quyền phát ngôn thế giới ngầm của Nam Tô cho Trương Bách Hùng!
Tất cả những điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta, cũng khiến trong lòng anh ta cảm thấy đầy bức bách!
Anh ta vừa lo lắng Tân Tranh sẽ phát hiện ra những mưu tính mà anh ta đã làm trước đó, vừa lo lắng Tân Tranh sẽ đem chuyện quan hệ bất chính giữa anh ta và Thấm Ngọc Đồng nói cho Trương Bách Hùng.
Nếu như thế, anh ta sẽ rơi vào cảnh muôn đời muôn kiếp không trở mình được!
Cuối cùng, trong đầu anh ta hiện lên hình bóng Thấm Ngọc Đồng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ngọc Đồng, anh ta đã thích, kết quả Thẩm Ngọc Đồng bị Trương Bách Hùng nhìn trúng, cuối cùng trở thành người phụ nữ của Trương Bách Hùng.
Mặc dù anh ta đã liều mạng dụ dỗ được Thẩm Ngọc Đồng, nhưng anh ta không cam tâm như thế này mãi.
Bởi vì, anh ta thích, thậm chí còn yêu người phụ nữ đó.
Quan trọng hơn là tính chiếm hữu của người đàn ông khiến anh ta không cam tâm nhìn người phụ nữ mình thích bị người khác đè dưới thân!
Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà anh ta vẫn luôn không muốn làm thái tử, mà trăm phương ngàn kế muốn thay thế vị trí của Trương Bách Hùng!
“Hiện tại, có một cơ hội trời cho đặt trước mặt mình, mình có nên đánh cuộc hay không đây?”
Một điếu thuốc cháy hết, Trương Cố không khỏi tự hỏi thầm bản thân.
Không có câu trả lời.
Trương Cổ lấy điện thoại gọi cho Hứa Cường.
“Chú Hứa, tình hình của Bằng Phi thế nào rồi?”