“Nam Tô ca ngợi cô Gia Cát Minh Nguyệt là người vợ hiền tuệ số một Giang Ninh, trí dũng song toàn, quả nhiên danh bất hư truyền, lại một mình bày tiệc”, Chu Văn Mặc vừa đi vừa trả lời, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại kèm theo hàm ý khác, coi như đáp trả.
“ở đây chỉ có rượu, đâu thể nói là yến tiệc?”, Gia Cát Minh Nguyệt ngấng đầu, cười lạnh lùng nhìn Chu Văn Mặc.
“Không có rượu không thành tiệc, có rượu không đồ cũng là tiệc”.
Chu Vẵn Mặc nói, không đợi Gia Cát Minh Nguyệt lẻn tiếng, bèn chủ động ngồi đối diện với Gia Cát Minh Nguyệt, ánh mắt của ông ta không hề né tránh đón ánh mắt lạnh lùng của Gia Cát Minh Nguyệt, ngắm kỹ người phụ nữ rất nổi tiếng ờ Nam Tô thậm chí là cả nửa vùng phía Nam này.
“Chẳng lẽ ông không biết nhìn phụ nữ như vậy rất bất lịch sự sao?”, Gia Cát Minh Nguyệt nhướn mày.
“Chiến trường không có lễ tiết!”
Chu Văn Mặc thản nhiên cười, lời nói rất sâc bén, trực tiếp khiến bầu không khí thay đối.
“Chiến trường chém giết đúng là không cần lè
tiết, nhưng hai quân đàm phán chẳng lẽ không cần lễ tiết?”, Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng đáp trả.
‘Thắng làm vua, thua làm giặc, đâu thế nói là đàm phán? Tôi đến một mình là lễ tiết lớn nhất!”, Chu Văn Mặc nói từng chữ từng câu.
“Hay lâm, thắng làm vua, thua làm giặc!”
Gia Cát Minh Nguyệt cau mày càng chặt, khuôn mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Chiến thắng nhờ một người ngoài, không biết lấy đâu ra cảm giác thành tựu?”
“Sai rồi sai rồi, cậu Tân là đối tác hợp tác đồng thời cũng là bạn của đại ca, từ một góc độ nào đó, cũng coi là một nửa người của tập đoàn Bách Hùng!”, Chu Văn Mặc lắc đầu, sau đó rót một ly rượu vang cho mình.
Không có câu trá lời, sau khi Gia Cát Minh Nguyệt nghe thấy tên của Tân Tranh, trong mắt hiện lên ý hận thù khắc cốt ghi tâm và sát ý sắc lạnh khiến Chu Văn Mặc cũng phải kinh hãi.
Ý hận thù, sát khí, vừa nối lên lập tức biến mất!
Sau đó, biểu cảm của Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh trở lại, cỏ ta bưng ly rượu lắc nhẹ, nhìn có vẻ như không để tâm nói: “Địa bàn ở Giang Ninh, ỏng
“Cô còn có địa bàn sao?”, Chu Văn Mặc cười lạnh lùng.
“Ông…”
Cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt bị chọc cho nối giận, ở đây là Giang Ninh, là quán bar Giang Hồ, là đại bản doanh của Dương Sách, nhưng Chu Văn Mặc lại không sợ hãi như vậy, đồng nghĩa với việc đang dẫm lên lòng kiêu ngạo mà Dương Sách dùng tâm huyết và tính mạng để đổi lấy.
Việc này… khiến cô ta nổi giận!
‘Tất cả địa bàn thuộc về cỏ và Dương Sách nắm cố phần hoàn toàn, thu mua bằng một nửa giá thị trường, địa bàn mà các người chiếm cổ phần, thu mua bằng giá thị trường”.
Chu Ván Mặc lên tiếng nói, giọng bình thản, nhưng vô cùng kiên quyết: “Nếu không, tôi bảo đảm, bắt đầu từ lúc đàm phán thất bại, tất cả địa bàn mà cô nhúng tay đều không thể kinh doanh bình thường!”
“Được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!