Tân Tranh cười cười, cũng không vạch trần.
Giống như hầu hết các trường đại học khác, cổng trường đại học Đông Hải cũng có chợ đêm, hơn nữa quầy hàng ở trong chợ đêm rất nhiều, đồ ăn như đồ nướng, xiên que chiên, cơm chiên, mì xào, bánh mỳ kẹp đều có.
Hửm?
Sau khi Tân Tranh đưa Trương Hân Như đến quầy hàng ở chợ đêm, anh ngạc nhiên phát hiện có rất nhiều người nhao nhao nhìn đến và bàn tán về họ, thậm chí có người còn chỉ trỏ vào họ, trong đó có một số lời nói rất khó nghe.
Điều này khiến Tân Tranh khẽ nhướng mày, nhưng không thế làm gì được – Không thế chặn được miệng của tất cá mọi người.
Cũng không biết phải làm sao, chỉ là lúc có người định chụp ảnh, anh liền trừng mât, khiến đối phương không dám chụp, sau đó có chút lo lắng nhìn đến Trương Hân Như, nhưng lại thấy Trương Hân Như giống như không sao, có vẻ như một chút cũng không quan tâm.
Trong tiếng bàn tán xôn xao của những người đó, Trương Hân Như hào sảng sánh bước cùng Tân Tranh đi đến một quầy hàng xiên que chiên, gọi một ít xiên que chiên, kẹp vào trong bánh rồi ăn ngay tại chỗ, không hề chú ý đến hình tượng.
Tân Tranh thấy vậy lại mua cho Trương Hân Như một chai nước, sau đó cùng cô trờ lại trường học.
“Chúng ta đi dạo chút đi, tiêu thực”.
Lúc hai người chuẩn bị đến Gia Chúc viện, Trương Hân Như đã án xong bữa đêm, mớ lời nói.
“Được”.
Mặc dù cảm thấy đi dạo lúc 11 giờ đêm khá vô vị, nhưng Tân Tranh biết tâm trạng của Trương Hân Như không tốt, vì vậy liền thuận theo Trương Hân Như.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đi đến hồ sau trường học.
Dựa vào đèn đường và ánh trăng, Tân Tranh có thể mơ hồ nhìn thấy ven hồ có sinh viên, hơn nữa số lượng cũng không ít.
Anh đã nghe Mã Bình nói qua, khu vực gần hồ là nơi “đánh dã chiến” của sinh viên đại học Đông Hải, đặc biệt là vào mùa hè, dì phụ trách dọn vệ sinh hàng ngày đều phải quét dọn một đống bao cao su và giấy lau.
“Đi mệt rồi thì chúng ta đến bên hồ ngồi nghi đi”, Trương Hân Như đề nghị.
“ừm”.
Tân Tranh gật đầu, sau đó cùng Trương Hân Như tìm một thảm cỏ không người rồi ngồi xuống.
Tháng 10 đã qua, thời tiết Đông Hái dần chuyến rét, buổi tối se lạnh, hơn nữa bãi cỏ còn ngay bên bờ hồ.
Vì vậy, Tân Tranh cời ảo khoác phủ lên mặt cỏ rồi mới để Trương Hân Như ngồi xuống.
Hành động này của anh khiến trái tim Trương Hân Như cảm thấy ấm áp, sau đó vô thức mà tựa đầu vào vai anh.
“Hôm nay tôi không vui nhưng không phải bởi chuyện trên mạng”.
Trương Hân Như tựa vào vai Tân Tranh rồi ngấng đầu nhìn trời sao, khẽ nói.
“Hả?”