Ngày đó.
Khoảng khắc đó.
Tân Tranh ôm lấy thi thể của Trần Mạnh, giống như một con mãnh hổ bị thương, ngửa mặt lên trời gầm lớn, âm thanh vang vọng cả núi rừng.
Sau khi gầm lên, anh giao thi thể của Trần Mạnh cho đồng đội của mình, sau đó một mình vác súng đi truy sát đám lính đánh thuê đó, truy sát thẳng đến nước láng giềng…
“Anh Tranh, anh của em sao lại hy sinh?”
Ngay lúc Tân Tranh đang chìm đắm trong kí ức ngày đó, sau lưng vang lên giọng nói của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh không biết đã đứng lên từ lúc nào, vẻ buồn bã trên khuôn mặt đã không còn, thay vào đó là sự bình tĩnh.
Trái lại, Tân Tranh bởi vì nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó mà hai mắt đỏ đến dọa người.
‘Phù!
I/
Tân Tranh hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, sau đó nhìn Trần Tĩnh: “Anh trai em vì bảo vệ quốc gia và nhân dân mà hy sinh – anh ấy hy sinh trong một trận chiến!”
“Trận chiến?
tt
Trần Tĩnh khẽ ngây ra, cô ấy có nằm mơ cũng không nghĩ đến trong thời bình vẫn còn có trận chiến, mà anh trai của cô ấy cũng tham gia vào trận chiến.
“ừm, anh trai em và anh đều là bộ đội đặc chủng. Mười ngày trước, bọn anh ở đường biên giới gặp phải một đám lính đánh thuê nước ngoài, bị kẻ địch phục kích, Mạnh Tử tiên phong đi đầu, bị kẻ địch giết hại”.
Tân Tranh gật đầu, bỏ qua lời cảnh cáo của Thiếu Tướng Vương Hổ Thành, nói sự thật cho Trần Tĩnh.
“Vậy thi thế của anh ấy đâu?”
Trần Tĩnh lại hỏi, lúc nói đến hai chữ thi thể, tinh thần khẽ dao động.
“Mai táng trong đơn vị”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!