“Tôi có hơi tò mò tại sao anh cứ nhìn ra ngoài cửa sổ nên mới quay anh rồi phát trực tiếp, mong các fan có thể tìm ra lý do giúp tôi…”
Trương Hân Như hơi lúng túng mà che mặt, ngượng ngùng giải thích, đồng thời liếc nhìn qua kẽ ngón tay xem phản ứng của Tần Tranh.
“Phát trực tiếp?”
Tần Tranh nhướn mày, nghi hoặc mà nhìn màn hình điện thoại.
“Cách xa hư vậy hẳn anh ta không nhìn thấy đâu nhỉ?”
Trương Hân Như đã nhìn thấy các bình luận của fan, cô do dự không biết có nên tắt stream hay không nhưng nghĩ đến Tần Tranh không nhìn thấy được nội dung bình luận nên thôi.
“Người đẹp à, cô quay tôi cho hàng triệu người xem khi chưa có sự cho phép của tôi thì không hay lắm đâu nhỉ?”
Tần Tranh thấy rõ số người xem, anh vừa nói chuyện vừa khẽ xoay cổ, co giãn cơ thể.
“Anh… anh nhìn thấy chữ trên màn hình?”
Trương Hân Như kinh ngạc, mắt trợn tròn, khuôn mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi mà nhìn Tần Tanh.
Soạt!
Soạt!
Cùng lúc đó hai người đàn ông mặc áo đen đối diện Trương Hân Như theo phản xạ lập tức đứng dậy.
Một người trong đó đứng chắn trước mặt Trương Hân Như, ngăn cản Tần Tranh đến gần.
“Chửi hắn thì donate cá viên!”
“Mỗi một cú đấm donate một tên lửa, nói được làm được!”
“Cầu vệ sĩ của nữ thần ra tay đánh tên già đó đi!”
Trên kênh stream, các fan vốn đã bực bội, lúc này thấy vệ sĩ của Trương Hân Như đứng lên thì càng hăng tiết vịt, hận không thể thay thế hai người đàn ông mặc đồ đen đập Tần Tranh một trận tơi bời.
“Các anh làm gì đấy?”
Trương Hân Như vội đứng lên, cô biết hai vệ sĩ mà bố mình tìm đến là hai vệ sĩ cao cấp, phí thuê mỗi năm đủ để mua một căn nhà ở nơi giá đất đắt đỏ như Đông Hải. Bọn họ đều rất mạnh, nếu họ không phân rõ phải trái đúng sai mà đánh Tần Tranh thì anh nhất định sẽ phải nhập viện.
“Bà trẻ của tôi ơi, cô không biết là anh ta rất nguy hiểm à?”
Hai người đàn ông mặc đổ đen âm thầm than thở nhưng không hề lên tiếng mà chỉ lạnh lùng nhìn Tần Tranh, dùng ánh mắt cảnh cáo anh không được tự ý hành động.
“Không được sự cho phép của anh đã tự tiện phát trực tiếp hình ảnh của anh, tôi vô cùng xin lỗi”.
Sau khi lên tiếng ngăn cản hai vệ sĩ, Trương Hân Như hối lỗi mà nhìn Tần Tranh, chủ động xin lỗi.
Tần Tranh nghe vậy thì quay đầu đi, không so đo chuyện này nữa.
Từ đầu tới cuối anh đều không thèm nhìn hai vệ sĩ mặc đồ đen.
“Này chú, tôi đã xin lỗi rồi mà, làm người thì đừng nhỏ mọn thế chứ!”
Trương Hân Như thấy Tần Tranh thờ ơ, lại thêm hành động kỳ lạ của anh lúc trước cộng với lòng hiếu kỳ, cô vô thức đứng lên, định đi về phía anh.
“Cô chủ, cô không thể…”
Hai vệ sĩ mặc đồ đen vội ngăn lại, bọn họ không muốn thấy Trương Hân Như tự đưa mình vào nguy hiểm.
“Tránh ra!”
Trương Hân Như cau mày, nhả ra hai chữ chắc nịch.
Hai vệ sĩ lại không động đậy.
Thân là vệ sĩ, nhiệm vụ của bọn họ là đảm bảo an toàn cho Trương Hân Như nên đương nhiên không thể để cô gặp nguy hiểm.
“Nếu anh ta có ý xấu với tôi hoặc là định bắt cóc tôi thì sẽ để các người chú ý đến à? Sẽ đợi đến tận lúc này ư?”
Trương Hân Như chống hai tay lên eo, bực bội răn dạy hai vệ sĩ, chỉ thiếu điều chỉ vào họ mà nói: “Ngu si tứ chi phát triển”.
“Ờ…”
Hai vệ sĩ nghe vậy thì khựng lại, sau đó nghi ngờ mà nhìn Tần Tranh, cảm thấy Trương Hân Như nói cũng có lý.
Còn Trương Hân Như thì đi về phía Tần Tranh.
Hai vệ sĩ do dự một chút nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản.
“Chú à, chú nhỏ mọn như vậy làm gì?”
Trương Hân Như đã đi đến chỗ ngồi bên cạnh Tần Tranh, chính trực mà hỏi như thể cô mới là người bị hại.
“Vậy cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?”
Tần Tranh hỏi, bởi vì khoảng cách gần nên anh có thể ngửi được mùi hương đặc trưng của thiếu nữ trên người Trương Hân Như.
“Ừm… Ít nhất cũng phải gật đầu đáp lại chứ”.
Có lẽ không nghĩ đến Tần Tranh sẽ hỏi như vậy nên Trương Hân Như nhất thời nghẹn lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!