Cùng lúc đó, tên tài xế cũng ôm đầu ngồi xổm xuống.
Soạt!
Tránh xong viên đạn, thân hình Tân Tranh bắn vút tới, giống như một con báo săn mồi, bổ nhào về phía Mộng Bưu.
Mộng Bưu quay súng nhắm vào Tân Tranh, sẵn sàng bắn phát thứ hai.
Vụt!
Tuy nhiên–
Hắn còn chưa kịp bóp cò, anh đã như một làn gió mượn đà từ đường chạy băng băng, chân phải đột nhiên đá ra.
Bụp!
Một âm thanh trầm đục vang lên,
Tân Tranh một cước đá trúng cổ tay Mộng Bưu, khẩu súng lục lập tức rơi xuống đất.
“Ư…”
Mộng Bưu mắt trợn tròn, đứng chết lặng tại chỗ.
Vào lúc này, nếu không phải vì cơn đau xé toạc từ cổ tay phải truyền tới, hắn ta thậm chí còn không dám tin tất cả đều là sự thật!
Hắn không tin, từ lúc Tân Tranh khởi động cho tới khi tới gần, ở khoảng cách mười mét, vậy mà hắn đến cả cơ hội nổ súng cũng không có!
“Mày và hắn giống nhau, đều có bệnh hay quên!”
Tân Tranh lạnh lẽo nói, chân phải lại một lần nữa đá ra, đập mạnh vào mắt cá chân của Mộng Bưu.
“Răng rắc—”
Âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên, mắt cá chân phải của Mộng Bưu nháy mắt vỡ nát, đau đớn ngã lăn ra đất.
Mộng Bưu không dám cầm súng lục bên cạnh lên, chỉ kinh hoàng không dám tin nhìn Tân Tranh, vì đau đớn mà hơi thở dồn dập: “Có thể cho tôi một con đường sống không?”
“Cho tao một lý do để bỏ qua cho mày?”
Tân Tranh mặt vô cảm nói, chân phải bỗng nhiên nhấc lên, giẫm lên mặt Mộng Bưu.
Cơ mặt của Mộng Bưu lập tức méo mó, sự kinh hãi trong mắt càng thêm nồng đậm- hắn ta sợ Tân Tranh sẽ một cước đạp nát đầu của mình!
“Anh… anh bạn, tôi và anh không thù không oán, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh, mong anh nương tay….”
Gương mặt Tân Tranh dán chặt xuống nền đất, miệng cũng bị ép tới biến dạng, không cách nào mở mồm, chỉ có thể di động yết hầu, phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Hẳn biết sự việc phát triển tới bước đã không còn bất kỳ khả năng lật ngược nào nữa- Tân Tranh căn bản không phải là đối tượng họ có thể đối phó!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!