Trong phòng bệnh, Lý Thục Cầm vổn đang tự mình rửa sạch miệng vết thương cho Dương Hải Quốc, nhìn thấy Lương Thế Hào trực tiếp đẩy cửa đi vào, lập tức nhíu mày hỏi.
“Chào chủ nhiệm Lý, tôi là chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, Lương Thế Hào, đây là danh thiếp của tôi”.
Ông ta nhìn thấy Lý Thục Cầm nhíu mày, cảm nhận trong ngữ khí của Lý Thục Cầm có chút không vui, ông ta biết mình khi nãy có chút lỗ mãng lập tức lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp mạ vàng đưa tới trước mặt Lý Thục Cầm.
Tuy rằng ông ta biết Lý Thục Cầm là vợ Tô Văn nhưng ông ta tin chiêu bài tập đoàn Hải Thiên vẫn có chút hữu ích, đối phương hơn phân nửa sẽ nể mặt mình.
“Đi ra ngoài!”
Lý Thục Cầm không nhận lấy tấm danh thiếp mạ vàng kia là lạnh giọng nói, sau đó liền thu hồi ánh mắt, một lần nữa rửa sạch miệng vết thương cho Dương Hải Quốc.
“Chủ nhiệm Lý, hai chân con trai tôi bị trúng đạn, tình hình thực sự rất nguy cấp, mong bà có thể cứu nó!”
Là chủ một công ty bất động sản ở Đông Hải, Lương Thế Hào cũng là một nhân vật có tiếng ở Đông Hải, trước đây ông ta vốn kiêu ngạo vênh váo tự đắc, bỗng nhiên bị Lý Thục Cầm đuổi đi, thể diện ít nhiều cũng không chịu được, nhưng nghĩ đến thân phận của Lý Thục Cầm và vết thương của đứa con, ông ta lập tức đè nén lửa giận trong lòng, ngoài mặt tiếp tục cười nói.
“Tôi bảo ông đi ra ngoài!”
Lý Thục Cầm không ngẩng đầu lên, một chút thể hiện cũng không cho Lương Thế Hào.
“Chủ nhiệm Lý, thật không dám giấu giếm, tôi chính là người mà vừa rồi viện trưởng Trương có nhắc đến, vẫn mong bà nể mặt viện trưởng Trương mà cứu chữa cho đứa con tôi”, Lương Thế Hào
cố nén tức giận, còn tiện kéo theo viện trưởng Trương vào.
“Cho dù viện trưởng Trương tự mình đến đây cũng sẽ không trực tiếp đẩy cửa tiến vào, quấy rầy tôi chữa bệnh cho bệnh nhân”.
Lý Thục Cầm nhíu mày, nhìn Lương Thế Hào nói: “Về phần cứu con ông, không phải là không thể nhưng cần tuân theo quy định thủ tục của bệnh viện”.
“Chủ nhiệm Lý, thực xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi lỗ lãng mong bà bỏ qua cho”.
Lương Thế Hào đầu tiên là tạ lỗi, sau đó lại nói: “Tinh hình của con trai tôi có chút nguy cấp, bà xem có thể thu xếp giúp đỡ được không?”
“Hoặc là tuân theo quỵ định, hoặc là ông đi tìm người khác chữa trị cho con trai mình”, Lý Thục Cầm thu hồi lại ánh nhìn, không nhìn Lương Thế Hào thêm nữa.
“Chủ nhiệm Lý…”.
Lương Thế Hào vẫn có chút không cam lòng.
“Được rồi, ông đừng quấy rầy tôi sát trùng miệng vết thương cho bệnh nhân nữa, ông ra ngoài đi!”, ngữ khí của Lý Thục Cầm lạnh như băng ngầm ra lệnh đuổi khách.
“Bà…”.
Lương Thế Hào liên tục bị Lý Thục Cầm đuổi đi, sự tức giận trong lòng có chút không áp chế được, nhưng nghĩ đến Lý Thục Cầm là vợ Tô Văn, lại cố gắng đè nén, thở hắt ra rời đi.
Dù đã quá nửa đêm nhưng khoa cấp cứu của bệnh viện 455 vẫn đông nghịt người, nhiều bệnh nhân nằm trên giường bệnh ngoài hành lang, người nhà kê giường tại chỗ, ngồi xổm hoặc dựa vào thành giường, gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi, lo lắng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!