Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần

Kim Thần xua xua tay: “Tiền của cô kiếm được cũng không dễ dàng gì, cầm về đi”.

Cơ thể Lý Ỷ Tuyết cứng đờ, đầu càng cúi thấp hơn.

“Trạm thu mua phế liệu, là tôi muốn mở. Chuyện tiền bạc, tôi có thể tự lo được”.

Lý Ỷ Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn đến Kim Thần, trong đôi mắt thụy phụng lóe lên tia sáng lấp lánh.

Khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp rực rỡ, khuynh quốc khuynh thành.

Hàm răng đều đặn trắng như tuyết cắn môi dưới, khẽ gật đầu đáp lại, giọng nói điềm đạm như âm thanh của tự nhiên.

“Vâng”.

Hai tay cầm túi ni lông, Lý Ỷ Tuyết nhẹ nhàng rời đi, ngọn đèn hoa cúc âm u leo lét cũng trở nên dịu dàng, giống như ánh trăng chiếu rọi trên vai cô ấy, chỉ riêng bóng lưng đã khiến người ta tưởng tượng vô hạn.

Đống bừa bộn trên bàn trên đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chu Diểu đổ mấy món ăn còn chưa đụng đến vào bát tô lớn rồi cho vào tủ lạnh cũ.

Chu Diểu lấy ra một tờ đơn, nói khẽ: “Bác gái Vương đưa, bảo anh điền. Bà ấy nói bà ấy đã dùng danh nghĩa của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu xin cho anh một chỉ tiêu trạm thu mua phế liệu, làm xong các thủ tục, về sau trạm thu mua phế liệu sẽ được hợp pháp hoạt động”.

“Bà ấy nói làm thủ tục phải mất một trăm ngàn”.

“Nhưng phạm vi của trạm thu mua phế liệu chỉ có thể giới hạn trong ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu”.

Kim Thần ừm một tiếng, cầm lấy tờ đơn xin xem qua, cảm thán một tiếng, khẽ thở phào.

Mặc dù thủ tục này chỉ giới hạn trong phạm vi của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu, nhưng dù sao nó cũng hợp pháp.

Thủ tục xin một trạm thu mua phế liệu cần một trăm ngàn, nghe có vẻ khá đắt, nhưng nếu xin được, về sau trạm thu mua phế liệu của mình sẽ là công ty hợp pháp, không phải lo lắng về việc bị đóng cửa vào một ngày nào đó.

Mặc dù bác gái Vương đã lừa mình rất nhiều lần, nhưng lần này đã giúp mình một việc lớn.

“Em giữ lại mười lăm ngàn lo học phí và phí sinh hoạt cho lão Ngũ và lão Lục”.

“Tiền hàng tồn kho là hai mốt ngàn một trăm sáu mươi đồng, bán hết có thể kiếm được ba mươi mốt ngàn”.

“Nhưng muốn kéo đến Ôn Bắc, thì phải đi hàng vào ban đêm”.

“Trong thẻ của em vẫn còn sáu ngàn chín, tự em tiết kiệm”.

“Đó là tất cả số tiền trong nhà mình có”.

“Tam Oa Tử đồng ý cho mượn ba ngàn, lão Bạch đồng ý cho mượn ba ngàn rưỡi...”

“Lúc trưa bà cụ Điêu bảo Điểm Điểm đưa năm trăm đến, nhưng em không cầm…”

“Lúc nãy anh Ngạo đưa cho tám ngàn, nếu bán toàn bộ phế liệu đi, vẫn còn thiếu sáu tư ngàn”.

“Lúc chiều bác gái Vương đến tìm anh, nói nếu không có tiền bà ấy có thể cho mượn…nhưng lãi 2%”.

Kim Thần hừ một tiếng, châm thuốc lạnh lùng nói: “Mượn tiền của ai cũng sẽ không mượn của bà ta”.

Anh lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Chu Diểu, đó là số tiền còn lại sau khi mua dược liệu, hơn mười ngàn.

Chu Diểu có chút kinh ngạc: “Ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Những tiền đồng tối qua xử lý được là đồ cổ. Kiếm được nhờ bán cho cửa hàng đồ cổ”.

“Phải rồi, hôm nay lão Viên có đến đây không?”

Chu Diểu vội vàng gật đầu, nhanh chóng lấy hàng hôm nay của lão Viên qua cho Kim Thần xem.

Nhưng không có thứ mà Kim Thần muốn.

Một khoản một trăm ngàn, một khoản tám trăm bảy mươi ngàn, hai khoản tiền giống như hai ngọn núi đè nặng lên lưng Kim Thần, đến hít thở cũng khó khăn.

Sau khi hai anh em thu dọn phân loại phế liệu xong đã hơn mười hai giờ.

Tắm rửa xong lên giường, Chu Diểu lại thấp giọng hỏi Kim Thần về việc của Trương Đan.

Trương Đan cũng là một trong bốn anh em khi đó cùng đến Cẩm Thành, anh ta là lão đại, Kim Thần là lão tam, Chu Diểu nhỏ tuổi nhất.

Anh Ngạo người đánh nhau với Kim Thần lúc chiều, là lão nhị, tên là Long Ngạo.

Khi đó, bốn anh em cùng nhau rời khỏi núi Đế Đô, ban đầu làm việc ở công trường được ba tháng, không lấy được tiền công, Trương Đan dẫn mấy anh em đi tìm chủ thầu nói chuyện phải trái, bị mấy chục công nhân vây đánh.

Lúc đó, mấy anh em chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, sao có thể là đối thủ của những người đàn ông cao lớn trưởng thành.

Đêm đó, mấy anh em ngồi ở cửa vào khu vui chơi giải trí đợi chủ thầu xuất hiện, đánh cho chủ thầu tàn phế, cướp hơn hai ngàn của chủ thầu rồi chạy đến Cẩm Thành.

Ở Cẩm Thành đã làm qua rất nhiều công việc, giao đồ ăn, rửa bát, làm công việc cực nhọc, cu li, cuối cùng lưu lạc đầu đường làm ăn xin.

Hai năm vất vả đó, chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được nó khổ như thế nào.

Về sau Kim Thần tìm được đường ra từ những ông lão bà lão nhặt chai nhựa trên đường phố, bốn anh em bắt đầu thu gom phế liệu.

Lúc đầu chỉ thu gom phế liệu, nhặt phế liệu rồi mang bán cho trạm thu mua phế liệu, về sau Kim Thần lại tìm được con đường khác, tìm đến bác gái Vương mở một trạm thu mua phế liệu.

Hồi đó bốn anh em rất đồng lòng, đều là những đứa trẻ mồ côi bị mẹ ruột bỏ rơi, không sợ mệt không sợ bẩn, vất vả làm việc không quản ngày đêm.

Mặc dù bị người khác coi thường, sống không bằng con chó của nhà người ta, cuộc sống vô cùng vất vả, nhưng đó là khoảng thời gian mà mấy anh em vui vẻ, hạnh phúc nhất.

Rất nhanh mấy anh em đã có được chỗ đứng vững chắc, cũng tích góp được một khoản tiền đáng kể, cuộc sống ngày một tốt hơn.

Chưa đến hai năm, bác gái Vương đã xây một dãy nhà tạm ở đây cho người ở nơi khác đến thuê, cùng với lượng người thuê nhà ở đây ngày càng tăng, một số người ở nơi khác đến cũng mở trạm thu mua phế liệu ở đây.

Cũng có thêm nhiều hàng xóm làm công việc ở cấp thấp nhất.

Ăn xin, mở quán đồ nướng, đi làm công...

Ngày nọ có hai ông cháu đến đây, đó là ông cụ thọt và Lý Ỷ Tuyết.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Ỷ Tuyết, bốn anh em đều rất kinh ngạc, ngày ngày vây quanh Lý Ỷ Tuyết, khi đó Lý Ỷ Tuyết và bốn anh em rất thân thiết, quan hệ cực tốt.

Khi đó, Lý Ỷ Tuyết chưa đến tuổi trưởng thành, xinh đẹp đến mức bác gái Vương nhìn cũng cảm thấy hiếm có, rất nhiều đàn ông bản địa ở khu dân cư Thổ Địa Miếu đều si mê Lý Ỷ Tuyết.

Dương Vĩ, con trai của chủ nhiệm khu dân cư, thường dẫn theo một vài tên côn đồ đến quấy rối Lý Ỷ Tuyết, vì vậy bốn anh em không ít lần đánh nhau với bọn côn đồ ở vùng này.

Một ngày nọ, Trương Đan và Long Ngạo thuê xe đi bán phế liệu, Kim Thần và Chu Diểu ở nhà, từ xa liền nghe thấy tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của ông cụ thọt.

Chạy ra ngoài xem, chỉ thấy ông cụ thọt chỉ còn lại một tay nằm co quắp trên nền đất sình lầy, miệng kêu cứu.

Nhấn Mở Bình Luận