Chạy đến căn nhà của ông cụ thọt thì thấy Dương Vĩ con trai của chủ nhiệm khu dân cư nơi đó đang ấn Lý Ỷ Tuyết trên nền đất cưỡng bức.
Bên cạnh đều là quần áo bị xé rách.
Lý Ỷ Tuyết bị Dương Vĩ đè dưới người, hai mắt đờ đẫn tuyệt vọng nhìn trần nhà thông gió, giống như một tượng gỗ.
Kim Thần đi vào, Lý Ỷ Tuyết nghiêng đầu nhìn Kim Thần, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy.
Kim Thần bùng cơn giận, lao lên ôm lấy Dương Vĩ rồi đánh.
Dương Vĩ khi đó hơn hai mươi tuổi, cao lớn vạm vỡ, lại là người luyện võ, Kim Thần sao có thể là đối thủ của hắn ta?
Dương Vĩ đánh Kim Thần đến thừa sống thiếu chết, đánh đến nôn ra máu tươi.
Chu Diểu cầm con dao làm bếp lao tới, nhưng bị Dương Vĩ dùng băng ghế đánh gãy chân, sau đó dùng con dao làm bếp chặt đứt gân chân Chu Diểu, từ đó Chu Diểu bị tàn tật suốt đời.
Hai anh em xuất thân từ trong núi cũng rất chính trực, Kim Thần mắt đỏ hoe vớ được cái gì liền dùng cái đó, Chu Diểu lê cái chân tàn phế ôm lấy chân Dương Vĩ, cắn vào chân của Dương Vĩ, còn Kim Thần cầm tua vít đâm lung tung.
Tìm cơ hội, dùng tua vít đâm vào người hắn ta, Dương Vĩ nghiêng đầu tránh chỗ hiểm, nhưng mắt lại bị Kim Thần đâm trúng.
Con ngươi bị Kim Thần móc ra nhét vào trong miệng Dương Vĩ, lại cầm tua vít chọc mạnh vào miệng Dương Vĩ.
Lúc cảnh sát đến, hoàn toàn bị mùi máu tanh nồng đậm trong căn nhà dọa sợ.
Dương Vĩ bị đâm sáu mươi ba nhát, ngay cả phía dưới cũng bị đâm nát, da thịt vung vãi khắp sàn nhà.
Trên mặt đất đều là máu, vết máu khô thu hút ruồi từ trạm thu mua phế liệu, vô số con ruồi bay vo ve khắp căn nhà.
Cách hơn chục mét ngửi mùi máu tanh đó cũng khiến người ta buồn nôn.
Trương Đan và Long Ngạo trở về, nhìn thấy Kim Thần không thành dạng người, không rõ sống chết, lại nhìn thấy Chu Diểu lộ ra nửa khúc xương gãy trong không khí, đang gào thét đến tê tâm liệt phế...
Trương Đan ôm Chu Diểu, Long Ngạo ôm Kim Thần, mỗi người ôm một người, gào khóc.
Sau đó lúc bắt hung thủ, Trương Đan, lão đại của bốn anh em, kiên quyết đứng lên, nói người là do anh ta đánh.
Dương Vĩ được đưa đến bệnh viện tốt nhất trong tỉnh, mời bác sĩ giỏi nhất cũng không giữ được chỗ đó của hắn ta.
Kim Thần nằm trên giường nửa tháng, lại bị Trương Đan nhốt ở trong nhà, tròn một tháng.
Đến khi anh có thể đi lại được, mọi chuyện đã ổn thỏa.
Nhà Dương Vĩ gốc gác ở đây, thế lực rất lớn, để bồi thường cho Dương Vĩ, tất cả tiền của trong nhà đều đưa cho nhà Dương Vĩ, mấy năm vất vả khổ cực của mấy anh em đều mất hết trong một đêm.
Chu Diểu bị đánh gãy chân, chặt đứt gân chân, Kim Thần bị thương nặng đều phải tự xử lý.
Còn liên lụy đến Trương Đan.
Những việc xảy ra sau này, không ai muốn nhớ lại.
Vào lúc quan trọng nhất, nếu bác gái Vương không đứng ra thì bốn anh em cùng cái trạm thu mua phế liệu này đã bị thiêu rụi thành tro bụi.
Trương Đan bị kết án năm năm, giam ở Đại Phật Thành cách đây hai trăm kilomét.
Kim Thần đến nhà tù Đại Phật thăm Trương Đan, Trương Đan chỉ nói một câu: “Trong mấy anh em cậu là người thông minh nhất, dẫn theo các anh em sống cho tốt”.
Mà người có liên quan lớn nhất trong việc này, Lý Ỷ Tuyết, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện một lần hay nói một lời nào.
Điều này cũng dẫn đến sự rạn nứt hoàn toàn của gia đình bốn người vốn đang thân thiết vui vẻ hạnh phúc.
Trương Đan vào tù không lâu, Long Nhị Cẩu trở mặt với Kim Thần, sau khi đánh nhau một trận thì một mình bỏ đi, sau đó mở quán ăn đêm trong thành phố, khả năng nấu ăn của anh ta tốt, không bao lâu đã kiếm được tiền.
Trong năm năm này, Long Nhị Cẩu ngoài việc kiếm tiền chính là luyện võ, bây giờ chỉ cần một cú đá có thể đá bay cả chai bia còn đầy, điều này khiến Kim Thần rất kinh ngạc.
Cho đến hôm nay, sự việc đã qua năm năm, Long Nhị Cẩu và Kim Thần vẫn chưa làm hòa, hai người họ mỗi lần gặp nhau đều giống như kẻ thù.
Trong việc này người mà Kim Thần cảm thấy có lỗi nhất là Trương Đan, còn có Chu Diểu.
Vì lúc đó tiền đã dùng hết để bồi thường, chân của Chu Diểu không được chữa trị, Long Nhị Cẩu đã cột bốn thanh thép vào chân Chu Diểu, đành để Chu Diểu tự sinh tự diệt.
Mỗi khi nghĩ đến việc này, Kim Thần lại cảm thấy có lỗi với Chu Diểu.
Chu Diểu cũng bởi vì việc này mà hận Lý Ỷ Tuyết đến tận xương tủy.
Lý Ỷ Tuyết tất nhiên cũng đáng thương, nhưng những gì cô ấy đã làm khiến Long Nhị Cẩu và Chu Diểu cảm thấy trơ trẽn, về sau cho dù Lý Ỷ Tuyết có bù đắp thế nào, cả hai người đều chẳng đếm xỉa tới.
“Anh Đan trở về phải ở cùng với chúng ta”.
“Long Nhị Cẩu dám tới tranh, tôi sẽ sống chết với anh ta”.
Chu Diểu khẽ nói: “Đợi anh Đan trở về rồi nói tiếp, một mình anh Ngạo làm việc cũng không dễ dàng”.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Nói nhảm ít thôi, ngủ đi”.
Hai anh em lập kế hoạch, Chu Diểu ở trạm thu mua phế liệu thu mua phế liệu, Kim Thần phụ trách chạy việc ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, mãi đến hơn tám giờ Kim Thần mới ra ngoài, đi thẳng đến khu thành cũ.
Nói gì cũng sẽ không để Long Nhị Cẩu giành mất Trương Đan.
Đây là điểm giới hạn của mình.
Cũng là nút thắt lớn nhất trong lòng mình.
Nút thắt này, phải tự mình tháo gỡ.
Trạm thu mua phế liệu nhất định phải tiếp tục được mở, hơn nữa còn phải ngày càng trở nên lớn mạnh, đây là mong ước của Chu Diểu.
Ấn Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó của Tôn Lâm Quốc mình cũng phải có được, đây là bước đầu tiên để mình có được chỗ đứng.
Cũng là bước quan trọng nhất.
Tất cả những điều này đều phải có tiền mới có thể thực hiện được.
Vấn đề là kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy!?
Hôm nay, Kim Thần sẽ đến một nơi.
Hôm nay, Kim Thần sẽ kiếm đủ những khoản tiền này.
Vừa đi đến lối ra của trạm thu mua phế liệu, Kim Thần liền dừng lại.
Lý Ỷ Tuyết đẩy xe ba gác chở ông cụ thọt khó khăn di chuyển trong bùn đất.
Chiếc quần đồng phục ống rộng đã được xắn quá đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng như muối biển, màu trắng phớt đỏ, trắng mịn mềm mại như hoa đào.
Mái tóc đen dài xõa tung trên vai, đường cong cơ thể cho dù mặc đồng phục học sinh cũng không thể che mất vẻ đẹp tinh xảo duyên dáng đó.
Lý Ỷ Tuyết khẽ thở dốc trên cơ thể toát ra mùi thơm ngào ngạt của hoa hồng hấp dẫn lòng người, chợt quay đầu nhìn, trên khuôn mặt ngọc lộ ra một nụ cười kinh ngạc vui mừng, chấn động lòng người, đẹp đến không gì tả xiết.
“Anh Thần”.