Kim Thần dừng xe lại, giữ lấy xe ba gác dùng sức đẩy về phía trước, đẩy thẳng đến đường chính trong ủy ban khu dân cư.
Ông cụ thọt ngồi trong đai sắt Kim Thần đặc chế, dùng ba ngón tay ra dấu với Kim Thần, cười cười.
“Không có gì, ông cụ thọt. Con đường này sớm muộn gì cũng phải sửa”.
Quay đầu lại nhìn thấy Lý Ỷ Tuyết đang đẩy xe ba gác của mình đến.
“Anh Thần, cảm ơn anh”.
Lý Ỷ Tuyết ngồi bên lề đường bê tông, cởi giày của mình ra, dùng que kem, từng chút một gạt bùn dính trên giày.
Tuy cô ấy là ăn xin, nhưng động tác lại vô cùng tao nhã khéo léo, loại khí chất toát ra từ trong cử chỉ đó đủ làm người khác đảo điên.
“Anh Thần, anh ngồi đi. Em giúp anh gạt bùn trên giày”.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng truyền đến tai Kim Thần, làm trái tim Kim Thần xao động.
“Không cần”.
Lý Ỷ Tuyết dịu dàng nói: “Vậy anh không cần phải cởi giày”.
Ngồi xổm dưới chân Kim Thần, Lý Ỷ Tuyết nhẹ nhàng gạt bùn trên giày Kim Thần đi, sau đó lấy cuộn giấy từ trong túi ra lau sạch sẽ.
Mỉm cười đứng dậy, yên lặng đứng trước mặt Kim Thần, dịu dàng nhìn đến Kim Thần, trong đôi mắt thụy phụng lộ ra tình cảm sâu đậm không chút che giấu.
“Trên đường cẩn thận chút, sang đường nhìn đèn giao thông”.
“Đừng đến trạm xe, sắp khai giảng rồi. Những học sinh đó rất nghiêm túc, sẽ nhìn thẻ học sinh của cô”.
Kim Thần né tránh Lý Ỷ Tuyết không nhìn cô ấy, châm thuốc rồi nhẹ nhàng nói.
“Chú ý an toàn”.
Chiếc mũi cao thanh tú của Lý Ỷ Tuyết khẽ đáp lại, từ trong túi lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng màu đỏ, dán lên mặt bên trái của mình.
Loay hoay một lúc, Lý Ỷ Tuyết từ một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành biến thành một nữ sinh có gương mặt xấu xí.
Vỗ nhẹ bộ đồng phục học sinh của mình, Lý Ỷ Tuyết mím môi cười với Kim Thần, thấp giọng nói: “An toàn rồi”.
Kim Thần gật gật đầu, lên xe ba gác, Lý Ỷ Tuyết do dự, khẽ gọi một tiếng: “Anh Thần”.
Kim Thần quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Còn có chuyện gì?”
Lý Ỷ Tuyết cắn môi, mỉm cười, lắc đầu.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Cơ thể gầy yếu của Lý Ỷ Tuyết khẽ sững lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh Thần, hình như em...đã nhìn thấy...Dương Vĩ...”
Kim Thần sửng sốt, hai mắt lập tức nheo lại, nắm chặt tay lái, máu dồn lên não, trầm giọng nói: “Khi nào?”
“Hôm kia, ở lối ra Nhiễu Thành”.
Đầu óc Kim Thần hỗn loạn, hít sâu một hơi, im lặng một lúc, ném mạnh đầu mẩu thuốc lá xuống bên đường, nhàn nhạt nói.
“Tôi biết rồi. Cô cẩn thận chút”.
Sau năm năm, cái tên Dương Vĩ lại lần nữa xuất hiện, Kim Thần chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cũng không thèm để trong lòng.
Lý Ỷ Tuyết nhìn thấy được Kim Thần không hề bất ngờ về việc của Dương Vĩ, những tổn thương mà Dương Vĩ gây ra cho Lý Ỷ Tuyết đều đi sẽ theo cô ấy suốt cả cuộc đời.
Những thương tích mà Kim Thần để lại cho Dương Vĩ cũng đủ để Dương Vĩ ghi nhớ suốt đời.
Nếu Dương Vĩ lại dám đến gây chuyện, vừa hay giải quyết luôn thù mới hận cũ.
Đạp xe khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, đến khu thành cổ.
Trong khu thành cổ có phòng khám đông y tên là Thái Hoa Đường, vô cùng nổi tiếng ở Cẩm Thành, người khám bệnh là thần y Cát lão tên tuổi lẫy lừng.
Thần y Cát lão là người có tay nghề nổi tiếng trong nước đã lên sách y học, được hưởng phụ cấp đặc biệt của nhà nước, có bàn tay nhân ái, danh tiếng cực cao.
Năm đó, Trương Hiến Trung thành lập vương triều Đại Tây ở Cẩm Thành, chiến tranh liên miên, Ba Thục hoang tàn mười nhà chín không, người chết như ngả dạ, thi thể chất cao như núi máu chảy thành sông.
Trong đống đổ nát của cung Thục Vương, có một tấm bia bằng đá hoa cương cao bảy thước, rộng ba thước, dày tám tấc.
“Thiên sinh vạn vật dĩ dưỡng nhân, nhân vô nhất vật dĩ báo thiên, sát sát sát sát sát sát sát”.
Lạc khoản năm thứ hai Đại Thuận, tức năm 1645 sau công nguyên.
Đây chính là bia thất sát nói nghe sởn cả tóc gáy.
Về sau cũng có các chuyên gia và học giả đặt ra câu hỏi, rốt cuộc Trương Hiến Trung có tàn sát người dân Ba Thục hay không, việc này cũng gây tranh cãi trong nhiều năm.
Sự thật là gì không thể biết được, nhưng có một truyền thuyết là có thật, đến bây giờ vẫn được lưu truyền trong các quán trà trên phố lớn ngõ nhỏ của Cẩm Thành.
Đó là Trương Hiến Trung đã từng quỳ gối khấu đầu lạy tạ ông tổ của nhà họ Cát ở cửa Thái Hoa Đường, cảm tạ ơn cứu mạng của người ấy.
Thái Hoa Đường đã tồn tại hơn ba trăm năm, chứng kiến sự thay đổi của mấy triều đại, danh tiếng lưu truyền, đứng vững ở Cẩm Thành hơn ba trăm năm qua, đến hiện tại đã trở thành một phong cảnh độc đáo của Cẩm Thành.
Sau khi cải cách mở cửa, Thái Hoa Đường cũng là một trong những phòng khám đầu tiên lọt vào trong danh sách một trăm phòng khám đông y hàng đầu cả nước.
Thần y Cát lão cũng nằm trong top mười danh sách năm trăm bác sĩ đông y nổi tiếng cả nước.
Danh thủ quốc gia chính cống!
Được mệnh danh là Châm Vương!
Khác với các phòng khám đông y khác, Thái Hoa Đường đã thành lập công ty dược phẩm tư nhân từ rất sớm, sản xuất đều là các loại thuốc đông y trong các bài thuốc gia truyền của mình, công ty đã niêm yết trên thị trường từ rất sớm, giá trị tài sản làm người ta phải kinh ngạc.
Ngoài công ty dược phẩm, nhà họ Cát còn có hai bệnh viện tư nhân tương đối nổi tiếng ở khu vực Tây Nam, khắp nơi đều ca ngợi.
Kim Thần đã ở Cẩm Thành mười năm, mọi ngóc ngách lớn nhỏ đều nắm được, cũng biết thời gian và quy củ khám bệnh của nhà họ Cát.
Thần y Cát lão đã chín mươi tuổi, từ lâu đã không ngồi khám bệnh, mà do con trai út Cát Khai Tề của ông ấy tiếp nhận.
Thời gian nhà họ Cát khám bệnh không giống với các bệnh viện phòng khám khác, mà tính dựa theo âm lịch.
Vào bốn ngày mồng một, mồng bảy, mười lăm, hai mươi ba, chủ tịch Thái Hoa Đường Cát Khai Tề sẽ đích thân khám bệnh, thời gian còn lại sẽ do các sư huynh đệ và thế hệ sau của Cát Khai Tề khám bệnh.
Diện tích của Thái Hoa Đường rất lớn, có năm lối vào, trong hơn ba trăm năm trải qua mấy lần mở rộng, tòa nhà đã đạt đến diện tích kinh người.
Ngoài việc là một trong mười phòng khám đông y hàng đầu trong cả nước, Thái Hoa Đường hiện nay còn là một tòa kiến trúc cổ có lịch sử văn hóa nổi tiếng ở Cẩm Thành, có giấy phép kiến trúc bảo vệ trọng điểm.