Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Đấu Khí - Kim Thần

Bảng hiệu ở cửa cũng đã được truyền lại nhiều năm. Được treo trên cửa hiện tại là đồ phỏng theo, bảng hiệu thật đã trở thành di vật văn hóa cất giữ trong bảo tàng tư nhân của Thái Hoa Đường.

Thái Hoa Đường không thiếu tiền, cũng không quan tâm đến vé vào cửa, bảo tàng tư nhân này bình thường cũng không mở cửa cho người dân.

Hôm nay là ngày mùng bảy, là ngày Cát Khai Tề khám bệnh, trong biển người chờ đợi để được khám bệnh, rất nhiều người đã đứng ở cửa từ sớm.

Lúc Kim Thần đến, lấy vé ở máy rút vé, đã xếp sau năm trăm người rồi.

Kim Thần lấy được vé nhưng không đứng đợi ở khu vực chờ như những người khác mà lấy chiếc loa từ trên xe ba gác xuống.

“Mời nhận vật đánh rơi, mời nhận vật đánh rơi…”

“Trưa qua tôi nhặt được một hộp kim châm cứu kiểu cũ ở đoạn giữa đường Hoàng Tuyền. Kiểu dáng hộp kim châm cứu rất cũ, bên trong có ba bộ kim châm cứu, hi vọng chủ nhân đến nhận lại”.

“Mời nhận vật đánh rơi, mời nhận vật đánh rơi…”

Bên trong chiếc loa ghi lời thoại của chính anh, ngay khi được phát ra đã lập tức gây xôn xao, nhiều người đến khám bệnh nhao nhao liếc nhìn, hầm hầm nhìn Kim Thần.

Kim Thần lại xem như không có chuyện gì, miệng ngậm điếu thuốc đứng trước xe ba gác, dáng đứng thẳng như cây lao.

Dáng vẻ thu gom phế liệu đúng chuẩn khiến rất nhiều người khinh thường Kim Thần, nhưng không có ai đứng ra chỉ trích.

Loa mở rất to, mọi người ở khu vực chờ quả thực không chịu nổi, lúc này cuối cùng cũng có người đi ra.

Người tới là một người trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, đi đến trước mặt Kim Thần mắng như tát nước vào mặt.

“Chàng trai, cậu tắt loa cho tôi, ở đây là phòng khám đông y, không phải chợ bán thức ăn”.

Kim Thần không đếm xỉa đến, ngược lại còn vặn loa đến mức to nhất.

Người trung niên kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ vào Kim Thần mắng hai câu rồi gọi vài người đến.

“Bảo cậu tắt loa đi. Có nghe thấy không?”

“Nếu không tắt, tôi sẽ thu loa của cậu”.

Kim Thần giơ tay tắt loa, liếc mắt nhìn người trung niên, lạnh lùng nói: “Tôi tìm Cát Quan Nguyệt”.

Người trung niên khẽ ngây ra, cười thành tiếng, hung hăng dạy dỗ Kim Thần.

“Tên của sư tổ tôi cũng đến lượt cậu gọi sao?”

“Cũng không nhìn lại đức hạnh đó của cậu, còn muốn gặp sư tổ của tôi!?”

“Cậu nghĩ mình là ai? Này. Nói cho cậu biết, lần trước ông Lý của nhà họ Lý ở Hồng Kông đến Cẩm Thành khám bệnh, cũng phải nhờ quan hệ hẹn trước ba tháng mới được gặp sư tổ tôi”.

“Cậu là cái thá gì?!”

Những bệnh nhân xung quanh cũng cho là như vậy, tên tuổi của thần y Cát lão vang dội, chỉ khám bệnh cho những nhân vật lớn, người bình thường muốn gặp ông ấy là ước mong quá cao.

Người thu gom phế liệu trước mặt lại trâng tráo muốn tìm thần y Cát lão, đúng là hành vi của kẻ ngốc.

Con mẹ nó đồ thiểu năng!!!

Mọi người nhìn Kim Thần với vẻ thương cảm.

Muốn gặp thần y Cát lão phát điên rồi.

Kim Thần ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhàn nhạt nói: “Ông nói không tính. Đi nói với Cát Quan Nguyệt, nếu ông ấy không gặp tôi, xảy ra chuyện đừng hối hận”.

Lời này trong mắt mọi người chắc chắn là một trò cười lớn, người trung niên vừa tức vừa buồn cười, xem như gặp phải tên bệnh thần kinh.

“Hóa ra là tên bệnh thần kinh...”

Xua xua tay nói lớn: “Chàng trai, cậu đi đi. Này, sau này đừng đến nơi này nữa, tôi xem như cậu chưa từng đến đây. Đổi là người khác tôi đã gọi cảnh sát đến nói chuyện với cậu rồi”.

Kim Thần trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, đừng trách tôi”.

“Kim châm bằng vàng đen tinh xảo của nhà họ Cát, chắc chắn sẽ bán được giá tốt”.

Nhảy lên xe chuẩn bị rời đi, một giọng nói trong trẻo ở bên cạnh truyền đến.

“Cái gì!?”

Một cái đầu thò ra từ cửa sổ màu xanh lam đậm của một chiếc xe thể thao.

Ngồi trong xe là một tiểu thịt tươi khoảng hai mươi tuổi, trông rất giống Trần Học Đông, răng trắng môi đỏ mặt trái xoan, nhìn rất giống tiểu hoa đán những năm đó.

Tiểu thịt tươi ăn mặc rất thời trang, cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, cổ tay trái đeo một chuỗi vòng màu nâu kích thước 1.2.

“Chờ đã, tôi bảo này anh bạn thu gom phế liệu, anh vừa nói muốn bán cái gì cơ?”

Kim Thần nhìn chuỗi vòng màu nâu trên cổ tay tiểu thịt tươi, từ xa đã ngửi được một hương thơm nồng nàn.

Hương thơm đó không thể tả bằng lời, không nói ra được cụ thể, rất nồng.

Rất tinh khiết, ngửi rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.

Đây là hương thơm độc đáo của trầm hương, hơn nữa còn là trầm hương nước.

Trầm hương nước là loại trầm hương thượng hạng, chỉ đứng sau trầm hương kỳ nam, giá cả ngang ngửa với tử ngọc Hòa Điền và phỉ thúy cao cấp, đều bán theo gam, giá cao hơn vàng rất nhiều.

Đây chỉ là một trong số đó, Kim Thần chú ý đến nước bóng dày đậm và mùi hương của chuỗi vòng trầm hương nước của tiểu thịt tươi đó, liền nhận định chuỗi vòng tay này ít nhất cũng phải trên một trăm năm.

Lại nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ tiểu thịt tươi đang lái, logo là một con tuấn mã, Ferrari 458, có giá ít nhất là hai triệu.

Đây là một cậu ấm cực kỳ có tiền.

Kim Thần lấy chiếc hộp kim châm bằng gỗ tử đàn lá nhỏ mà anh nhặt được hôm qua từ trong túi ra, tiện tay giơ cao lên, giọng điệu bình tĩnh.

“Hộp kim châm cứu bằng gỗ tử đàn lá nhỏ. Bên trong có bảy mươi hai cây kim châm cứu bằng vàng đen”.

“Hả…”

“Không phải chứ!”

Tiểu thịt tươi vội vàng tháo kính râm ném sang một bên, ấn nhẹ một cái, cửa cắt kéo mở hướng lên trên, thu hút ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người.

Người trung niên nhìn thấy tiểu thịt tươi này vội vàng đi tới, cười đầy nịnh nọt, khom lưng cúi đầu, thấp giọng gọi một tiếng.

“Cậu chủ nhỏ, cậu chuẩn bị ra ngoài sao?”

Tiểu thịt tươi nhìn thẳng không đáp lại người trung niên, bước nhanh đến trước mặt Kim Thần, dán chặt mắt nhìn, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Ánh mắt nhìn Kim Thần không bình thường.

“Cái này…”

“Này, tôi bảo...anh bạn, anh lấy thứ này từ đâu ra vậy?”

Một màn này xảy ra, người trung niên còn đang hung hăng với Kim Thần lập tức không nói được gì.

“Nhặt...nhặt được?!”

“Không phải, anh bạn, thứ này anh... nhặt được ở đâu vậy?”

“Đây là kim châm cứu bằng vàng đen truyền lại từ hơn hai trăm năm của nhà họ Cát chúng tôi!”

Những lời này vừa nói ra, người trung niên đó lập tức giật mình kinh hãi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, những người đứng bên ngoài xem cũng bị dọa không ít.

Kim Thần lãnh đạm nói: “Kim châm đúng là kim châm bằng vàng đen. Thứ này, chính xác là tôi nhặt được”.

Tiểu thịt tươi a a kêu lên hai tiếng, đập mạnh vào đầu mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ hét lên.

“Chao ôi, tôi biết rồi, anh...”

Đột nhiên tiểu thịt tươi đến gần Kim Thần, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: “Anh bạn, hôm qua trên đường Hoàng Tuyền, có phải là anh không?”

Nhấn Mở Bình Luận