Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

 Lý Dục Thần cười ha ha nói: "Giang sơn quốc vận chỉ ở lòng dân, chưa từng ở trong tay một người nào. Bọn tôi hành tẩu giang hồ là thay trời hành đạo, ông làm quốc chủ là làm chủ cho dân. Chỉ cần trong lòng ông có bách tính thiên hạ, lấy bách tính làm bố mẹ, thấy bách tính khổ như thấy bố mẹ khổ, thấy bách tính đau như chính mình đau thì tự khắc giang sơn vững bền, quốc vận hanh thông." 

 Kim Tam Phong nghe xong thì ngẩn người hồi lâu, cúi người hành lễ: "Xin nhận lời chỉ bảo.” 

 Lý Dục Thần lại nói: "Kết nghĩa gì đó, thôi bỏ đi, không cần câu nệ hình thức. Nếu ông có thể lo cho thiên hạ, làm một hiền quân minh chủ thì tự khắc sẽ có hiền giả phò tá. Nếu ông ngu ngốc vô năng, bạo ngược vô độ, tôi ở cách xa ngàn dặm cũng sẽ lấy mạng ông!" 

 Quốc chủ nghe xong sợ hãi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ông ta vội vàng nói: "Vâng, tôi nhất định sẽ trị quốc thật tốt, xin thượng tiên giám sát." 

 Lý Dục Thần nhớ tới chuyện khiến bản thân đến đây liền hỏi: "Đạo tông Hoa Lang cướp nước hại dân, không thể giữ lại được. Ngoài tên tông chủ này ra, còn có những ai nữa tôi sẽ trừ khử hắn." 

 Quốc chủ nói: "Kim Tại Hành đã chết rồi, những người còn lại không đáng lo. Không cần thượng tiên bận tâm, giao cho tôi là được." 

 Lý Dục Thần gật đầu: "Cũng được." 

 Đột nhiên anh nhớ tới một nhà Ba Ô đắc tội với quan lại địa phương, cho dù đạo tông Hoa Lang không còn nữa, e rằng sau này cũng không được yên ổn, bản thân mình không thể mãi mãi bảo vệ họ được, muốn bình an lâu dài thì cần phải tìm cho họ một chỗ dựa. 

 "Tôi muốn nhờ quốc chủ giúp một việc." 

 Mắt Kim Tam Phong sáng lên. Ông ta sợ nhất là người ta không cầu xin mình, chỉ cần có cầu xin thì dễ làm rồi, ít nhất cũng là một ân tình. 

 Những nhân vật bậc thần tiên như thế này thường không dính líu đến nhân quả duyên pháp, muốn họ nợ ân tình không phải dễ. 

 ... 

 Ba Ô bê một cái ghế đến cho thị trưởng Thần Trung Húc rồi nói: "Thị trưởng đại nhân, đứng mỏi lắm, mời ngồi." 

 Thần Trung Húc đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, không biết phải làm sao. 

 Ông ta thực sự mong quận trưởng đại nhân đến nhanh một chút để giao lại củ khoai lang nóng hổi này. 

 Ngay cả Hàn hộ pháp của đạo tông Hoa Lang cũng bị hạ gục, không biết tên thanh niên kia rốt cuộc có lai lịch thế nào. 

 Ba Ô lại bảo Ayna pha trà cho ông ta. 

 "Ôi chao, thị trưởng đại nhân, uống ngụm trà đi, e là phải một lúc nữa công tử Lý mới về." 

 Thần Trung Húc nhìn tách trà mà Ayna đưa tới, thấy khó chịu vô cùng. 

 "Ây da tôi không khát, không khát!" Ông ta bực bội phẩy tay nhưng lại không dám nói quá nặng, sợ Ayna tức giận, làm rụng một sợi tóc thì người kia về sẽ tìm mình tính sổ. 

 "Ba Ô! Đến đây một chút." Thần Trung Húc vẫy tay gọi Ba Ô. 

 "Thị trưởng đại nhân có gì phân phó?" 

 "Không dám không dám, tôi nào dám phân phó ông, tôi chỉ muốn hỏi, vị công tử Lý kia có lai lịch thế nào?" 

 Ba Ô chỉ tay về phía đỉnh núi: "Từ đó đến." 

 "Đó là đâu?" 

 "Chính là ở đó." 

 "Ồ ồ." Thị trưởng gật đầu một cách mơ hồ như hiểu rồi lại như không hiểu, ông ngây ngốc nhìn lên bầu trời. 

 Bên ngoài truyền đến tiếng xe ầm ầm. 

 Ba Ô còn tưởng là xe ủi đất đến phá thôn, ngó ra thì thấy một xe bọc thép dẫn đầu hai xe tải quân sự chạy vào đường thôn. 

 Một nhóm cảnh sát và quân đội xuống xe, xông vào sân nhà ông ta, từng người vác súng trên vai, đạn đã lên nòng. 

 "Không ai được nhúc nhích, các người đã bị bao vây rồi!" 

 Dĩ nhiên là nhà Ba Ô không dám nhúc nhích, cả thị trưởng Thần Trung Húc và mấy tên tay chân ông ta mang theo cũng không dám nhúc nhích. 

 Tiếp đó, một người cao gầy mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước vào. 

 Thị trưởng Thần Trung Húc vừa thấy người đến thì như thấy cứu tinh, suýt khóc òa lên. 

 "Quận trưởng đại nhân! Cuối cùng ngài cũng đến rồi!" 

 "Hừ!" Trên mặt quận trưởng quận Tam Trì Uyên Thôi Chinh Tú đầy vẻ giận dữ: "Chuyện gì thế này? Kim Hỷ Dân đâu?" 

 Thần Trung Húc sợ đến run cả người. 

 "Cậu ấy… Cậu ấy… Cậu ấy chết rồi!" 

 Thôi Chinh Tú kinh ngạc: "Chết rồi? Chết thế nào? Ông làm thị trưởng kiểu gì vậy?" 

 Thần Trung Húc không dám nói Kim Hỷ Dân bị chính con chó của mình cắn chết, chỉ muốn đổ hết tội lỗi cho nhà Ba Ô và Lý Dục Thần. 

 "Là, là bị mấy tên dân đen này đánh chết! Tôi... Tôi đến muộn một bước!" 

 Thôi Chinh Tú nổi giận đùng đùng: "Bắt hết lại cho tôi! Bắt hết lại!" 

 "Đúng, bắt hết chúng lại! Bắt hết mấy tên dân đen này lại!" Thần Trung Húc có chỗ dựa rồi, lá gan cũng lớn hơn, hơn nữa ông ta thấy tên họ Lý kia đi tìm đạo tông Hoa Lang gây phiền phức, chắc cũng không về được nữa. 

 "Bắt cả ông ta lại!" Thôi Chinh Tú chỉ tay vào Thần Trung Húc nói. 

 Cảnh sát và quân đội tiến lên còng tay Thần Trung Húc ra sau lưng rồi còng lại. 

 "Ối, quận trưởng đại nhân! Quận trưởng đại nhân! Không liên quan đến tôi mà!" Thần Trung Húc cầu xin. 

 "Aiss chết tiệt!" Thôi Chinh Tú mắng lớn hơn: "Thằng gà mờ nhà ông không biết Kim Hỷ Dân là em vợ tôi à? Nó chết rồi, tôi phải trả lời với vợ tôi thế nào? Aiss chết tiệt! Tiêu đời rồi!" 

 Ông ta càng mắng càng tức, muốn đánh Thần Trung Húc, nhất thời không tìm thấy thứ gì nên thuận tay lấy điện thoại Arirang của mình đập liên tiếp vào đầu Thần Trung Húc. 

 Đầu Thần Trung Húc toàn là máu, nếu không phải đúng lúc điện thoại của Thôi Chinh Tú reo lên thì không biết chừng đầu ông ta sẽ vỡ toác ra mất. 

 Thôi Chinh Tú tức giận nhìn màn hình điện thoại, màn hình đã vỡ, bị máu làm bẩn, không nhìn rõ số điện thoại gọi đến. Ông ta nghe máy, điện thoại đã kết nối nhưng không nghe thấy tiếng gì. 

 "Aiss chết tiệt!" 

 Thôi Chinh Tú đập mạnh điện thoại xuống đất. 

 Ông ta quay người lại nhìn gia đình Ba Ô đã bị khống chế, hung dữ hỏi: "Ai làm? Ai giết chết em vợ tao?" 

 Ba Ô nói: "Quận trưởng đại nhân, không ai giết cậu ta cả, Kim Hỷ Dân bị chó của thị trưởng đại nhân cắn chết mà!" 

 "Hả?" 

 Thôi Chinh Tú quay người nhìn mặt Thần Trung Húc đầy máu. 

 Thần Trung Húc sợ đến mặt mày xanh mét, máu vẫn chảy trông như quả dưa hấu bị bổ đôi. 

 "Quận trưởng đại nhân! Không phải, đừng nghe mấy tên dân đen nói bậy! Là bọn họ, bọn họ dùng tà thuật khống chế con chó của tôi!" 

 Thôi Chinh Tú xoa đầu, đầu óc đau như búa bổ. 

 "Giết! Giết hết cho tôi! Giết tại chỗ!" Ông ta đột nhiên gào lên. 

 Vài người lính đẩy gia đình Ba Ô và Thần Trung Húc vào góc tường, sau đó đứng thành một hàng, giơ súng nhắm vào họ. 

 Đột nhiên, hư không lóe lên một luồng sáng, một người xuất hiện. 

 Gia đình Ba Ô mừng rỡ: "Công tử Lý!" 

 Ngay cả Thần Trung Húc khi nhìn thấy Lý Dục Thần cũng thấy rất thân thiết. 

 Những người lính thấy đột nhiên có thêm một người thì thấy khó hiểu, không biết có nên nổ súng hay không. 

 Quận trưởng Thôi Chinh Tú cũng hơi mơ hồ, người này từ đâu chui ra vậy? 

 "Mày là ai?" 

 "Tốt nhất là ông nên bảo thuộc hạ của ông hạ súng xuống đi." 

 Thôi Chinh Tú sửng sốt, ở địa bàn quận Tam Trì Uyên, đây là lần đầu tiên ông ta thấy người nói chuyện với mình như vậy. 

 "Nếu không thì sao?" 

 "Thì ông sẽ hối hận, hối hận cả đời đấy." 

 "Ha ha ha..." Thôi Chinh Tú cười lớn: "Hối hận ư?! Ha ha ha, tao muốn xem mày làm thế nào để tao hối hận đấy? Bắn!" 

 Ông ta ra lệnh. 

 Những người lính lại giơ súng lên một lần nữa, ngay khi bọn họ chuẩn bị bóp cò thì trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, một quả pháo hiệu bay lên không trung. 

 Thôi Chinh Tú vừa nhìn thấy màu sắc của quả pháo hiệu thì trong lòng đã thấy khó hiểu. 

 Đây là tín hiệu quân sự, có nghĩa là tất cả các đơn vị quân sự gần đó phải dừng mọi hành động ngay lập tức, chờ chỉ thị. 

 'Chuyện gì thế này? Ai đến vậy?' 

 Thôi Chinh Tú vẫy tay ra lệnh cho những người lính hạ súng xuống. 

 Không bao lâu sau, trên bầu trời truyền đến tiếng ù ù, hai chiếc trực thăng lao tới. 

 Máy bay hạ cánh trên bãi đất trống bên ngoài thôn. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận