Đương nhiên Mục Tinh Dã không có gì là không bằng lòng cả.
Hắn ta chỉ hơi cổ hủ một chút nhưng hắn ta không ngốc.
Làm người gác cổng dưới trướng của tiên sứ Thiên Đô, đây nào có phải là đang trừng phạt, đây rõ ràng là cơ duyên.
Nghĩ như thế, hắn ta cũng không còn cảm thấy phản cảm với chuyện đi giúp Trương Đạo Viễn xây nhà nữa, mà ngược lại hắn ta mong sớm có thể xây nhà xong để có thể đến làm bảo vệ tại Ngô Đồng Cư.
Còn đối với Lý Dục Thần mà nói, có một người gác cổng như Mục Tinh Dã đã giúp anh có thể bớt đi rất nhiều nỗi lo lắng về sau.
Mã Sơn sắp phải đến Hào Giang rồi, sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, Lâm Mộng Đình cũng phải về đại học Nam Giang để đi học.
Bọn họ đi thì Ngô Đồng Cư cũng chỉ còn lại một người cao thủ duy nhất là Bạch Kinh Kinh.
Bạch Kinh Kinh vẫn còn là ‘yêu’ trong mắt đám người tu hành đó.
Anh không hy vọng những chuyện xảy ra ở căn nhà của họ Lý từ hai mươi năm trước lại xảy ra ở thành phố Hòa.
Mục Tinh Dã là cao thủ Tiên Thiên, lại là trưởng lão của phái Chung Nam. Có hắn ta ở đây, thì Ngô Đồng Cư về cơ bản sẽ an toàn.
Tiếp theo đây, Lý Dục Thần còn có rất nhiều việc phải giải quyết, việc đi đến Cửu U Minh giới thì không cần phải nói nữa, trước mắt, chuyện của trấn Châu Môn đã vô cùng cấp bách.
Châu Khiếu Uyên đã triệu tập các đồng đạo võ lâm trong thiên hạ để thảo phạt Lý Dục Thần, mục đích là khiến anh phải giao Ngũ Sứ Ma Môn ra.
Hiện giờ cũng không biết hiệu quả như thế nào rồi.
Ngũ Sứ Ma Môn, Lữ Hiển và Đạm Đài Ngọc đã chết, cờ Hắc Thủy - cờ đen và cờ Thái Bạch - cờ trắng trong cờ Ma Giáo Ngũ Hành cũng đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Còn lại ba người Đồng Hạo, Diệp Hi Lâm và Củng Tiên cùng với ba lá cờ đỏ, vàng và xanh.
Lý Dục Thần có một loại dự cảm rằng sau khi lấy được toàn bộ cờ Ngũ Hành anh đã có thể vào Minh giới, xuống Cửu U để tìm mẹ của mình.
Về phần bố anh, anh không dám xác định ảo cảnh anh đã nhìn thấy trong bí cảnh của Thiên Trì ở núi Bạch Đầu là thật hay giả, nhưng xét theo những manh mối mà hiện giờ anh đã tìm thấy từ hai mươi năm trước, tìm được Nguyệt Tiên Lăng của Vương Ốc thì có lẽ sẽ có thể biết được bố anh còn sống hay đã chết.
Mục Tinh Dã đi theo Trương Đạo Viễn đến núi Vọng Sơn để bốc gạch, còn Lý Dục Thần thì đi cùng Lâm Mộng Đình đến Kim Lăng ở trấn Châu Môn.
Bọn họ không trực tiếp đi tìm Châu Khiếu Uyên mà tùy ý đi dạo xung quanh trấn Châu Môn để quan sát người đi lại.
Năm nay trấn Châu Môn náo nhiệt hơn rất nhiều lần so với những năm trước, tất cả các khách sạn và nhà nghỉ đều chật kín, có đủ loại người đến đây và trong đó không thể thiếu những người kì lạ.
Trong đó có không ít Tông Sư từ khắp các nơi khác nhau, có một số người đến đây theo lời kêu gọi của Châu Khiếu Uyên và cũng có một số người đến đây để xem náo nhiệt.
Nhưng chuyện khiến Lý Dục Thần cảm thấy kì quái đó chính là, ngoại trừ người trong giới võ lâm, vậy mà lại còn có không ít người của Huyền Môn, trên người bọn họ có sự dao động pháp lực rất rõ ràng.
Buổi trưa, bọn họ bước vào một quán ăn nhỏ.
Thời tiết bên ngoài nóng bức, bên trong bật điều hòa, sảng khoái và mát mẻ, giống như là hai thế giới.
Chỉ toàn là tốp năm tốp ba người nhưng đã sắp ngồi kín mít rồi.
Nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến chiếc bàn trống còn sót lại ở trong góc.
Bởi vì chiếc bàn nằm ở trong góc, không khí không lưu thông nên có hơi ngột ngạt. Nhân viên phục vụ thấy bọn họ ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ bất phàm thì liền hỏi bọn họ có muốn muốn đổi bàn với những người ở bên cạnh không.
Bàn bên cạnh có một già một trẻ đang ngồi, trên bàn đang đặt hai bát mì lớn nhưng ăn chỉ còn lại nước dùng.
Hai người đều để đầu húi cua, ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng rất sạch sẽ.
Thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt nhìn ngó xung quanh như thể vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi thẳng đến nhưng thiếu niên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Lâm Mộng Đình lại giống như chiếc nam châm bị hút chặt, nhìn mãi không chịu rời đi.
Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày nhưng cô cũng không để trong lòng, dẫu sao trông thiếu niên này cũng trạc tuổi với Lâm Vân.
Lý Dục Thần nhìn bọn họ một cái, anh luôn cảm thấy trông bọn họ khá quen mặt.
Có lẽ nhân viên phục vụ thấy hai người đó chiếm cả một bàn mà mới chỉ gọi hai bát mì rau cải, hơn nữa thấy bọn họ đã ăn được kha khá rồi và đang có ý muốn đuổi người đi nên mới bảo bọn họ đổi bàn.
Lâm Mộng Đình ngăn cản nói: “Bỏ đi, chúng tôi ngồi ở bên kia thôi, ngồi trong góc yên tĩnh hơn một chút."
Cô nói như vậy, nhân viên phục vụ cũng không còn cách nào, đừng nói người ta còn chưa ăn xong, cho dù bọn họ đã ăn xong rồi nhưng vẫn ngồi ở đó thì cô ta cũng không thể đuổi người ta đi.
Lý Dục Đình và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Lâm Mộng Đình thuận tay nhìn thực đơn một cái rồi cũng gọi hai bát mì.
Từ lâu Lý Dục Thần đã không còn dính khói lửa phàm tục, hiện giờ Lâm Mộng Đình cũng không khác lắm nhưng nếu đã hành tẩu trong nhân gian thì vẫn phải có vài phần dáng vẻ của người ở nhân gian.
Gọi hai bát mì khi quán đang xào thức ăn, đặc biệt là khi công việc kinh doanh đang bùng nổ vào buổi trưa thì có thể tưởng tượng được nhân viên phục vụ sẽ không bày ra vẻ mặt vui vẻ rồi.
“Cái quỷ gì vậy, hôm nay toàn là cái loại người keo kiệt bủn xỉn gì đâu không!” Nhân viên phục vụ lẩm bẩm rồi rời đi.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nhìn nhau cười một cái, cũng không thèm so đo.
Người trẻ tuổi ở bàn bên cạnh vẫn đang nhìn bọn họ.
Đột nhiên nghe thấy ông lão nói: “Đừng nhìn nữa, đấy là vợ của người ta, phúc phận của con không đủ, có nhìn nhiều nữa thì cũng không thể trộm được đâu.”
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều bất giác kinh ngạc bật cười.
Những lời này của ông lão nghe có vẻ thẳng thừng và vô lễ nhưng dường như lại chẳng có vấn đề gì.
Người trẻ tuổi lại nói: “Chính bởi vì không trộm được nên mới phải nhìn nhiều thêm mấy lần, nếu không thì không còn để mà nhìn nữa. Sư phụ, thầy không nhìn sao?”
“Ta nhìn cái gì mà nhìn? Cả một đống tuổi rồi, không còn quan tâm đến những suy nghĩ tầm thường như thế nữa.” Ông lão nói.
"Vậy lần trước thầy còn nhìn lén một quả phụ đang tắm ở trong núi thì sao!” Người trẻ tuổi nói.
"A Di Đà Phật!" Ông lão đột nhiên niệm Phật: "Nhóc con thối tha, đừng có ăn nói vớ vẩn! Ta nhìn lén bao giờ? Ta định hoàn tục về nhà lấy vợ, đó là vợ mà người ta giới thiệu cho ta, dẫu sao ta cũng phải nhìn trước một chút.”
“Vậy sao lúc người ta cầm gậy đuổi theo thầy lại bỏ chạy?”
"A Di Đà Phật, đấy không phải là ta chạy, đó là do ta đã nhìn thấu hoa trong gương, nhìn tỏ bóng trăng dưới nước, phải tránh xa những u mê của hồng trần.”
“Sư phụ, không phải thầy muốn hoàn tục sao? Sao thầy lại muốn tránh xa những u mê của hồng trần rồi? Vậy thầy còn muốn lấy vợ không?”
“Lấy, đương nhiên là phải lấy.”
“Vậy còn sư nương của con thì sao?”
Ông lão bưng bát mì lên, cúi đầu uống một ngụm nước mì, thưởng thức hương vị: “Ở trong nước canh này.”
Người trẻ tuổi trẻ không hiểu, cúi đầu nhìn nước canh ở trong bát.
Canh vẫn là canh như cũ, trong đó còn lẫn vài sợi mì ngắn và vài cọng rau cải xanh, trên đó nổi lên một lớp váng mỡ, đục ngầu, ngay cả một cái bóng cũng không thể nhìn thấy được.
"Phải uống."
Người trẻ tuổi liền bưng bát mì lên rồi uống một ngụm canh.
“Có mùi vị như thế nào?” Ông lão hỏi.
“Mùi vị của mì.” Người trẻ tuổi nói.
“Trong canh có còn mì không?”
"Không có."
“Đúng vậy, trong canh không còn mì nhưng con vẫn có thể cảm nhận được mùi vị của mì chì vì mì vẫn ở trong tim con. Trong nhà không có sư nương nhưng vi sư vẫn có thể hưởng thụ mùi vị của sư nương chỉ vì sư nương ở ngay trong tim ta. Con nhìn chằm chằm người ta thì không thể trộm vợ của người ta đâu. Nhắm mắt lại thì cô ấy đã chạy đến trong tim con rồi.”
Người trẻ tuổi như hiểu mà không hiểu, lại nhìn Lâm Mộng Đình một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Ông lão liền nhân cơ hội bưng bát mì trước mặt người trẻ tuổi lên rồi uống hết sạch nước canh ở trong bát.
“Trong tim đã có chưa?” Ông lão hỏi.
“Có rồi.” Người trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự vui mừng.
“Ừm, vậy thì có thể mở mắt ra rồi."
Người trẻ tuổi liền mở mắt ra, nhìn thấy cái bát trống rỗng ở trước mặt thì ngạc nhiên nói: "Ơ, mì của con đâu?”
“Mì đã ở trong tim con rồi, trong bát có hay không thì cũng không còn quan trọng nữa.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!