Chương 337: Anh đã quên bao lâu rồi mình không rơi lệ
Căn phòng Tống Tử Kiều đang ngồi rất lớn, ngoại trừ đại sảnh xa hoa ra thì còn có những căn phòng nhỏ hơn.
Ở trong căn phòng nhỏ đó, Lý Dục Thần phát hiện Trương Diễm Diễm quần áo không chỉnh tề.
Bên cạnh còn có hai tên đàn ông cũng ăn mặc không chỉnh tề, đang làm chuyện khó coi.
Lý Dục Thần vung tay lên, hai tên đàn ông liền bay ra ngoài, đập vào trên tường, biến thành hai đống thịt nát.
Thấy hành động đó của Lý Dục Thần, trong mắt Trương Diễm Diễm hiện lên một luồng ánh sáng, nhưng rất nhanh đã khôi phục tuyệt vọng mà dại ra.
Lý Dục Thần tạo ra một cơn gió giúp cô ta phủ thêm quần áo, sau đó nhẹ nhàng điểm mấy huyệt vị trên người cô ta.
Cơ thể của Trương Diễm Diễm không có gì đáng lo, chỉ có vài vết bầm tím và trầy xước rất nhỏ, nhưng tâm hồn cô ta đã bị tổn thương rất nhiều.
Lý Dục Thần có thể chữa trị cơ thể cho cô ta, nhưng không có cách nào chữa trị tâm hồn, chỉ có thể để cô ta ngủ trước.
Sau đó Lý Dục Thần tìm được Mã Sơn thương tích đầy mình trong một căn phòng nhỏ khác.
Mã Sơn bị buộc chặt ở trên một cái ghế, hai chân đặt trên một cái ghế khác, dưới gót chân đặt vài quyển sách.
Bọn họ đang áp dụng hình thức tra tấn ghế cọp với Mã Sơn.
Trên cái bàn bên cạnh bày đầy những công cụ như kéo, kim, tua vít, dao gọt hoa quả, mỗi một cái đều dính đầy vết máu.
Còn có một lọ tương ớt đã dùng một nửa.
Khuôn mặt Mã Sơn sưng vù không nhìn thấy ngũ quan nữa, giống như bị ong vò vẽ đốt vậy, khóe miệng dính đầy màu đỏ cũng không biết là máu hay là tương ớt, hoặc là máu trộn lẫn tương ớt.
Ánh mắt anh ta lệch đi, đã không mở ra được. Cái tai bên trái đã bị cắt vứt xuống đất.
Anh ta còn bị bẻ gãy bảy, tám cái xương sườn, từ khuỷu tay đến ngón tay, tất cả các đốt ngón tay gần như đều đã bị bẻ thành dị dạng, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Lúc Lý Dục Thần phát hiện ra anh ta, Mã Sơn đã hấp hối, chỉ còn lại một hơi.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của anh em, lần đầu tiên Lý Dục Thần cảm thấy vô cùng nghẹn khuất và đau đớn.
Cho dù Lâm Mộng Đình bị Lâm Thiếu Bình hạ độc, Lâm Vân bị cắt da xẻo thịt, Đinh Hương bị Lại Sa Sa bắt cóc và hạ cổ, anh đều không tức giận như vậy.
"Người anh em, xin lỗi, em đã tới chậm!"
Lý Dục Thần chỉ thấy sống mũi chua xót, chẳng biết từ lúc nào đã có một dòng nước mắt lăn dài trên má.
Anh đã quên bao lâu rồi mình không rơi lệ.
Lúc trải qua thử thách ở núi tuyết Côn Luân, anh đã sớm quên đau khổ.
Nhưng mà hôm nay, người anh em của mình phải chịu khổ đã đánh thức tình cảm ngủ say của anh dậy.
Sư phụ nói, chướng ngại đột phá Tiên Thiên là giả vờ vô tình.
Thái thượng vong tình, nhưng sẽ không vô tình.
Điều kiện tiên quyết để vong tình là phải có tình trước . Vô tình thì chỉ có là tà ma.
Lý Dục Thần đưa một luồng chân khí vào trong cơ thể của Mã Sơn để bảo vệ tâm mạch, sau đó cho Mã Sơn ăn một viên đan Hồi Nguyên.
Sau đó anh giúp Mã Sơn bẻ thẳng từng ngón tay, chỉnh các đốt ngón tay bị gãy về, khôi phục lại như cũ.
Anh còn dùng chân khí chữa trị từng cái xương gãy cho anh ta.
Mã Sơn mở to mắt, nhìn thấy Lý Dục Thần, trên khuôn mặt còn chưa hết sưng lộ ra vẻ tươi cười: "Anh biết em sẽ đến mà".
Lý Dục Thần nói: "Anh nghỉ ngơi trước đi, chờ dược lực hoàn toàn có tác dụng, em đi một chút sẽ quay lại ngay".
Mã Sơn biết anh muốn đi làm gì, cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Để lại tên họ Tống kia cho anh".
"Được".
Lý Dục Thần gật đầu rồi đứng lên, đi ra ngoài.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Hoa hòa thượng, Tống Tử Kiều và đám đàn em của hắn ta đều như bị hóa đá, không ai dám cử động một cái nào.
Hoa hòa thượng thấy sắc mặt Lý Dục Thần liền biết mọi chuyện không được tốt lắm.
Lý Dục Thần đi đến trước mặt một người trong đó, hỏi: "Vừa rồi là cậu ra tay với người anh em của tôi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!