Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

Chương 715: Hồn phách thoát ly thân thể, rơi xuống vực sâu.

"Con à, nghĩ đến mẹ của con đi. Bà ấy có quyết tâm trừ khử ma tâm Thánh Nữ, con nào có thể mất đi dũng khí cắt đứt huyết mạch thiên ma?" 

"Sư phụ..." 

"Con à, đi theo nội tâm của mình, đừng từ bỏ! Đừng từ bỏ!" 

Tiên nhan trong hư không dần dần nhạt đi, chỉ có tiếng nói kia còn vang vọng bên tai Lý Dục Thần. 

"Đừng từ bỏ... Đừng từ bỏ..." 

Anh đương nhiên biết, sư phụ không thể vượt qua ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu anh, đây là đạo tâm anh giữ vững suốt mười ba năm, là đạo hồn anh tẩy luyện ra giữa ngàn dặm băng tuyết Côn Luân và kiếm khí Vạn Tiên Thiên Đô. 

Nếu không phải đạo tâm vẫn còn, khoảnh khắc vừa rồi anh đã sa vào đó. 

Nhưng mà, đạo tâm vừa mới khôi phục một chút, cỗ lực lượng ngo ngoe rục rịch trong huyết mạch lại càng thêm mãnh liệt. 

Anh vẫn không thể thoát khỏi vực sâu mà mình đang rơi vào. 

Lúc này, anh hy vọng sư phụ thực sự đến nhường nào! 

Vốn cho rằng tu đạo mười ba năm đã đủ để ngạo mạn thiên hạ, vốn cho rằng lôi kiếp trưởng thành thoáng qua, thật sự trở thành người số một năm trăm năm qua. 

Chẳng thể ngờ được, đến cả tâm ma của mình cũng không chiến thắng được. 

"Mẹ ơi..." 

Lý Dục Thần thì thào. 

"Dục Thần!" 

"Dục Thần..." 

Một tiếng nói chợt vang lên. 

Lý Dục Thần mở mắt ra, trông thấy một cô gái đi ra từ trong bóng tối vô biên. 

Cô ấy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại nở nụ cười đầy hiền từ. 

"Mẹ..." 

Lý Dục Thần cảm thấy hưng phấn. 

Anh vươn tay, định giữ chặt tay của mẹ. 

Nhưng bất luận anh dùng sức thế nào, vẫn chẳng thể đụng vào. 

"Mẹ..." 

"Dục Thần! Đừng từ bỏ!" 

"Dục Thần, nhất định phải chịu đựng! Mẹ tin tưởng con, con nhất định có thể!" 

Giọng nói của mẹ thân thiết đến vậy, nụ cười của mẹ hiền lành đến thế. 

Anh cảm thấy an nhàn, cảm thấy hạnh phúc. 

Trong quá khứ, anh chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy. 

"Mẹ, mẹ còn sống không? Mẹ ở đâu?" 

"Mẹ còn sống! Mẹ ở dưới đáy vực sâu. Dục Thần, con nhất định phải cố gắng, mẹ chờ con tới cứu mẹ! Mẹ tin tưởng con nhất định có thể!" 

Lý Dục Thần dùng sức gật gật đầu. 

Đúng lúc này, một ông lão mặc áo bào bát quái xuất hiện ở trong hư không, hét lớn một tiếng: "Ma nữ, dám xông đến phàm trần, mê hoặc chúng sinh! Xem kiếm!" 

Tay ông ta chỉ xuống, một thanh bảo kiếm sau lưng chợt bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang đâm vào cơ thể của mẹ. 

Thân thể mẹ bắt đầu vặn vẹp, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn. 

"Mẹ ơi!", Lý Dục Thần kêu to: "Đạo sĩ thối! Thả mẹ tôi ra!" 

Lại một hòa thượng đầu trọc mặc cà sa xuất hiện trong hư không. 

"Hừ! Thiếu niên vô tri, bị ma nữ dụ hoặc còn không tự biết, xem Đại Uy Thiên Long của tôi!" 

Hư không xuất hiện một chưởng ấn màu vàng, rơi xuống người mẹ. Thân thể của mẹ ầm ầm biến mất. 

"A..." 

Sự phẫn nộ lấp đầy lồng ngực và từng mạch máu của Lý Dục Thần. 

"Trả mẹ cho tao!" 

Anh giơ kiếm Huyền Minh lên, lần nữa múa điệu múa Thiên Ma. 

"Giết! Giết giết giết! Giết sạch đám đồ đệ ra vẻ đạo mạo chúng mày!" 

Kiếm khí màu đen xoắn hòa thượng đạo sĩ đến nát bấy. 

Nhưng anh vẫn chưa hả giận, oán hận trong lòng như thác lũ khó nén. 

Đúng lúc này, anh nghe thấy có người gọi tên mình. 

"Dục Thần!" 

Anh trông thấy một cô gái thướt tha đi ra từ trong bóng tối. 

"Mẹ ơi!" 

Lý Dục Thần kêu lên. 

Nhưng anh thấy khuôn mặt của cô gái kia, hoàn toàn không phải mẹ mình. 

Anh vươn tay, bóp lấy yết hầu của cô gái, nổi giận gầm lên: "Cô là ai?" 

"Dục Thần... Là... Tôi...", cô gái bị anh siết đến không thở nổi. 

Cuối cùng Lý Dục Thần nhìn rõ khuôn mặt cô. 

Cảm giác quen thuộc dâng lên từ đáy lòng, trong máu toát ra một chút ấm áp. 

"Mộng Đình!" 

Anh rốt cuộc nhận ra. 

Đây là, trở lại thực tế sao? 

Anh thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng, vừa thả lỏng, ý chí mạnh mẽ vẫn luôn đấu tranh với tâm ma cũng buông lỏng. 

Vào thời khắc ấy, anh cảm thấy hồn phách thoát ly thân thể, rơi xuống vực sâu. 

"Không!" 

Một chút thanh tỉnh cuối cùng, đạo tâm mười ba năm, kiêu ngạo của người số một năm trăm năm qua, đạo hồn trải qua kiếm khí Vạn Tiên rửa tội đồng loạt bộc phát ra. 

Vực sâu vỡ vụn, hồn phách trở về vị trí cũ. 

Anh cảm giác ngực bị đập mạnh, như bị hòn đá nặng mười nghìn cân đập trúng. 

Phụt! 

Phun ra một búng máu đen. 

Trúng ngực Lâm Mộng Đình. 

Máu như nọc độc, bốc khói giữa ngực cô. 

"Á..." 

Lâm Mộng Đình kêu lên thảm thiết, ngã về phía sau. 

Tiếng kêu sợ hãi này khiến Lý Dục Thần hoàn toàn tỉnh lại. 

Anh không quan tâm tới ám thương của thần hồn, lập tức nhào tới, cưỡi trên người Lâm Mộng Đình, một tay xé áo cô ra, dùng tay nhấn lên... 

Tiếng thét chói tai truyền ra từ trong phòng kinh động đến người bên ngoài. 

Bạch Kinh Kinh là người đầu tiên xông vào. 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận