Chương 716: Chữa trị
Lúc nhấc tay lên, giữa tay của anh và làn da Lâm Mộng Đình xuất hiện một đám sương máu màu đỏ sậm dính liền như ngó sen.
Đây là... Hấp Tinh Đại Pháp!
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chị Mai là tuyệt học võ đạo đã thất truyền từ lâu trong truyền thuyết này, nó có thể hút khô máu người, từ đó tăng lên nội lực của mình.
Nhưng rất nhanh, bà ta liền nhận ra mình đã nghĩ sai, Lý Dục Thần không phải đang tổn thương Lâm Mộng Đình, mà đang chữa bệnh cho Lâm Mộng Đình.
Bởi vì quần áo trước ngực Lâm Mộng Đình đều nhuốm máu.
Trong máu trộn lẫn sương mù màu đen di động như đang sống.
Chị Mai rất tự trách vì ý nghĩ sai lầm của mình.
Đinh Hương và Bạch Kinh Kinh đều đã nhìn ra.
Các cô ấy đều xúm lại, nhưng không dám quấy rầy.
Tay Lý Dục Thần lên lên xuống xuống, chốc thì nâng lên rất cao, chốc lại đặt xuống người Lâm Mộng Đình. Mỗi lần nâng lên đều mang theo một mảnh sương máu.
Bàn tay anh nhanh chóng biến thành màu tím đen, sắc mặt Lâm Mộng Đình dần dần tái nhợt đi.
Qua một hồi lâu, Lý Dục Thần bỗng nhiên khoát tay, dẫn theo một tảng sương đen lớn từ ngực Lâm Mộng Đình.
Vết máu và khí đen trên người Lâm Mộng Đình được loại bỏ, vùng ngực khôi phục màu trắng lóa như tuyết.
Chỉ là giữa một mảnh trắng nõn như tuyết có ba điểm đỏ.
Trong đó, điểm đỏ ở giữa đặc biệt tươi đẹp kiều diễm, kẹp giữa hai chấm hồng sống động, lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ, như thể nở rộ một đóa hoa màu máu, mang nét đẹp làm người ta say mê.
Nhưng nhìn lâu lại mơ hồ sinh ra sợ hãi.
Lý Dục Thần đút một viên thuốc vào trong miệng Lâm Mộng Đình, sau đó nhíu mày nhìn đóa hoa màu đỏ diễm lệ giữa ngực cô.
Lâm Mộng Đình mơ màng tỉnh lại.
"Dục Thần! Anh không sao?"
Cô ân cần hỏi han, thấy ánh mắt của Lý Dục Thần liền cúi đầu xem xét, chợt nhận ra quần áo của mình đã bị xé ra từ lúc nào.
Lâm Mộng Đình hét lên một tiếng nhỏ, theo bản năng dùng hai tay ôm lấy ngực.
Lúc này, cô mới thấy Đinh Hương, chị Mai và Bạch Kinh Kinh đều ở bên cạnh, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, xấu hổ bật ngồi dậy, chỉ muốn dúi đầu vào trong khuỷu tay.
Chị Mai cười nói: "Hai người đã đính hôn rồi, còn ngượng ngùng cái gì?"
Lâm Mộng Đình mỉm cười, nhưng nhớ tới Lý Dục Thần ở đối diện, còn không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, mặt lại càng đỏ.
Đinh Hương cởi áo khoác trên người ra, che đậy người Lâm Mộng Đình.
"Dục Thần, cậu không sao chứ?", chị Mai hỏi thăm.
Lý Dục Thần lắc đầu: "Không có việc gì, tôi nghỉ ngơi một lúc là được".
Nói xong anh nhắm mắt lại, ngồi xuống.
Bàn tay phủ kín khí đen nhẹ nhàng run rẩy trước người.
Anh nhíu chặt lông mày, thoạt nhìn cực kỳ đau đớn.
Khí đen trên tay dần dần biến mất, trán anh lại thấm đầy mồ hôi.
Một hồi lâu sau, anh mới mở to mắt, thở ra một hơi dài.
"Dục Thần, tôi xin lỗi!", Lâm Mộng Đình tự trách nói.
"Không thể trách Mộng Đình", chị Mai lên tiếng: "Thành phố Long xảy ra chuyện, Mã Sơn và anh Thái đang trong trạng thái hấp hối, ông Hồ nói chỉ có cậu mới có thể cứu họ".
Lý Dục Thần nghe xong lập tức đứng lên: "Người đang ở đâu?"
Anh không quan tâm tới việc cơ thể mình vừa mới bị đánh sâu vào, lập tức đi đến căn phòng Mã Sơn và Thái Vĩ Dân đang nghỉ ngơi.
Trông thấy bộ dạng của Mã Sơn và Thái Vĩ Dân, Lý Dục Thần hung hăng siết chặt nắm đấm.
Anh ngồi xuống, bắt đầu trị liệu cho Mã Sơn và Thái Vĩ Dân.
Chút thương thế này không làm khó được anh.
Nhưng trong quá trình trị liệu, những vết thương kia dường như đều chuyển dời đến trên người anh.
Thậm chí anh có thể tưởng tượng và hoàn nguyên ra được toàn bộ quá trình.
Vào thời khắc này, anh như thể biến thành Mã Sơn, chịu đánh đập, bị treo lên cây thiêu sống trong khu nhà họ Phan.
Toàn thân Lý Dục Thần run rẩy, những thứ ngủ say trong huyết mạch không thể hoàn toàn áp chế bởi lần bế quan không quá thành công này một lần nữa tỉnh lại.
"Dục Thần, hai người bọn họ... sẽ không có việc gì chứ?", chị Mai hỏi.
Lý Dục Thần gật đầu đáp: "Không sao, nhưng cần nghỉ ngơi mấy ngày. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chị Mai liền kể đầu đuôi câu chuyện.
"Hầy, lần này may mắn mà có ông Từ và gia chủ nhà họ Trần, nếu không có bọn họ, chúng ta hoàn toàn không cứu được Mã Sơn và anh Thái".
Lý Dục Thần gật gật đầu: "Tôi sẽ báo đáp ơn tình của hai nhà này".
Lâm Mộng Đình lại ân cần hỏi han: "Dục Thần, anh thật sự không có việc gì chứ? Vừa rồi tôi thật sự rất lo lắng. Tôi xin lỗi, tôi phá hỏng lần bế quan này của anh, suýt chút nữa hại anh".
Lý Dục Thần duỗi tay vén tóc mai rủ xuống trán Lâm Mộng Đình ra phía sau, rồi xoa đầu cô, cười nói: "Cô làm không sai! Nếu anh Mã Sơn chết rồi, cả đời này tôi sẽ không yên lòng. Hơn nữa, cô không hề phá hỏng tôi tu hành. Lần này bế quan, tôi không thành công, cô xông vào vừa vặn kéo tôi ra khỏi nguy hiểm. Do chính tôi tu hành còn thiếu, không đủ để chiến thắng tâm ma.
Lâm Mộng Đình cảm thấy Lý Dục Thần đang an ủi mình, trong lòng vẫn rất áy náy, cúi đầu nói: "Đều tại tôi, tu hành vẫn thiếu sót, không thể san sẻ giúp anh".
Lý Dục Thần cười đáp: "Ngốc, cô mới tu hành mấy ngày? Thiên tài như chồng cô còn phải tu hành mười ba năm tại Côn Luân mới có thành tựu như ngày hôm nay!"
Lâm Mộng Đình phì một tiếng bật cười, nhẹ nhàng đánh anh một cái, cười mắng: "Khoác lác!"
"Ai nói khoác chứ, sư phụ tôi đã nói rồi, tôi là người số một suốt năm trăm năm qua!", Lý Dục Thần nghiêm trang đáp lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!