Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

Chương 738: Mình ta độc tôn

“Ông Châu, ông nghe chúng tôi giải thích…”, cô đứng lên nói. 

Còn chưa nói xong, đã bị Lý Dục Thần kéo ngồi xuống. 

“Không cần giải thích”, Lý Dục Thần nói. 

“Xem ra cậu không có gì để nói!”, Châu Khiếu Uyên nói với ánh mắt lạnh lùng. 

Lý Dục Thần cười, nói: “Người trong sạch tự khắc trong sạch, không cần giải thích”. 

“Ồ?”, Châu Khiếu Uyên dường như hơi bất ngờ: “Xem ra cậu rất tự tin. Tuy tôi già rồi, nhưng vẫn còn sức lực. Cậu nắm chắc có thể đánh lại được tôi?” 

Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông Châu là bạn cũ cảu ông nội tôi, ông nội đã không còn, ông thay ông nội dạy bảo tôi, cũng là điều nên làm. Ông muốn làm gì, tôi chịu là được”. 

Châu Khiếu Uyên ngẩn người, thu lại khí thế, nói: “Ăn nói thật dễ nghe, đừng nghĩ như vậy thì tôi sẽ mềm lòng”. 

Lý Dục Thần nói: “Ông cứ việc rat ay, không cần giữ sức. Nếu tôi cau mày, thì không phải con cháu của nhà họ Lý”. 

“Hừ!”, Châu Khiếu Uyên bỗng nổi nóng: “Không cần giữ sức? Cậu coi thường tôi, hay là quá đề cao bản thân mình? Đừng nghĩ có thể giết được Hoàng Phủ Hiền thì là đệ nhất thiên hạ! Ở trước mặt tôi, Hoàng Phủ Hiền cũng không qua được ba chiêu!” 

Lý Dục Thần biết Châu Khiếu Uyên không bốc phét. 

Xét từ khí tức mà khoảnh khắc vừa nãy Châu Khiếu Uyên tỏa ra, ông ta đã là võ hồn đại thành, đạt đến võ đạo đỉnh phong chân chính. 

Võ hồn của ông ta còn không biết cường mạnh hơn võ hồn của Hà Trường Xuân bao nhiêu. 

Võ hồn đại thành, lại tiến lên trước một bước, chính là lôi kiếp, nếu có thể vượt qua lôi kiếp, giống như Lý Dục Thần, bước vào tiên thiên đại đạo chân chính. 

Cũng có nghĩa là, thực lực hiện giờ của Châu Khiếu Uyên cũng gần bằng với Lý Dục Thần trước khi trải qua lôi kiếp. 

Trên thực tế, Châu Khiếu Uyên lấy võ nhập đạo, về sức mạnh có thể còn mạnh hơn Lý Dục Thần lúc đó. Nhưng Lý Dục Thần có thuật pháp, nếu thực sự đánh nhau, đương nhiên anh sẽ không ngốc nghếch đấu tay đôi với đối phương. Võ công có cao đi nữa, trước mặt tiên pháp Thiên Đô, cũng chỉ cặn bã. 

“Ông ra tay đi”, Lý Dục Thần nói. 

“Hừ, cuồng ngạo ngu dốt!” 

Khí tức trên người Châu Khiếu Uyên bỗng biến đổi, uy thế lại mạnh hơn, còn sát khí lại đột nhiên biến mất. 

Sát khí biến mất, Bách Phú Minh và Lâm Mộng Đình đều thở nhẹ nhõm. 

Nhưng Lý Dục Thần biết, sát khí không biến mất, mà toàn bộ ngựng tụ đến một điểm. 

Bây giờ, chỉ có anh có thể cảm nhận được sát khí này, người khác không cảm nhận được. 

Ngưng tụ sát khí đến một điểm, nghe thấy tiếng sấm trong sự yên tĩnh, người bên cạnh vốn không cảm nhận được, chỉ dựa vào công phu này, không hổ danh hiệu Thái Đẩu võ lâm. 

“Tôi cũng từng nghĩ, con đường võ đạo, mãi không có tận cuối. Cho đến năm tôi trăm tuổi, cuối cùng tôi hiểu, võ đạo cũng có tận cuối. Bây giờ tôi đứng ở điểm cuối của con đường, cũng có thể nói là đỉnh của ngọn núi”. 

“Lên tận đỉnh núi ta là nhất! Người đời đều nghĩ tôi vì vậy mà cảm thấy cô độc, thực ra tôi không cô độc, mà là tuyệt vọng! Vì tôi phát hiện, phía trước là con đường không thể đi, là ngọn núi không thể trèo lên nữa”. 

“Cậu than niên, đừng quá tự phụ. Trừ phi cậu là thần tiên, tông sư thiên hạ, chưa có ai có thể đỡ được một đòn toàn lực của ai!” 

Giọng của Châu Khiếu Uyên càng lúc càng bay bổng, dường như rơi vào hư không, ngay cả người ông ta cũng trở nên không chân thực. 

Chỉ có điểm sát ý ngưng tụ đó, trở nên càng lúc càng dày đặc, càng lúc càng chân thực. 

Sau đó, sát ý đó biến thành dáng vẻ một người, thay thế Châu Khiếu Uyên. 

Đây chính là võ đạo đỉnh phong. Đây chính là võ hồn đại thành. 

Bách Phú Minh bái sư nhiều năm như vậy, đây là lần đầu ông ta thấy sư phụ sử dụng toàn lực, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ngưng tụ sát ý thành hồn. 

Trong lòng ông ta vừa kích động, vừa lo lắng. 

Sư phụ sẽ sử dụng toàn lực sao? 

Cậu Lý, thực sự có thể chống được một đòn toàn lực của sư phụ sao? 

‘Cậu Lý, cậu nhận sai đi, sư phụ không thực sự muốn giáo huấn cậu đâu!’ 

Trong lòng Bách Phú Minh nghĩ như vậy, lại không dám nói ra. 

Ông ta biết, nói ra là một loại mạo phạm. 

Lúc này, ông ta nghe thấy Lý Dục Thần nói: “Ông Châu, ông ra tay đi”. 

Vào khoảnh khắc này không khí sôi sục, làm mờ tầm nhìn của con người. 

Tất cả đều trở nên mơ hồ. 

Sự vật xung quanh đều biến mất trong mơ hồ, căn phòng biến mất, bàn ghế cũng biến mất. 

Cũng không có bầu trời và mặt đất, cũng không có đám mấy và núi xa. 

Bách Phú Minh không biết mình đang ở đâu, Châu Khiếu Uyên và Lý Dục Thần, đứng đối diện nhau, xung quah là một mảng trắng hư vô. 

Cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ. 

Bách Phú Minh vô cùng chấn kinh. 

Võ đạo chí tôn lại có thể đạt đến cảnh giới vạn vật không tồn tại, mình ta độc tôn. 

Thấy sư phụ lợi hại như vậy, Bách Phú Minh bất giác tự cảm thấy tự hào, lại có chút hổ thẹn, mình đi theo sư phụ tập võ mấy chục năm, lại không học được một phần công lực của sư phụ, đúng là uổng một đời tông sư. 

Ông ta thầm hạ quyết tâm, từ bỏ chức vụ hội trưởng hiệp hội võ đạo, không còn luồn cúi pháp luật thế gian, từ nay chuyên tâm học võ, tuyệt đối không thể làm mất mặt sư phụ. 

Lâm Mộng Đình cũng thấy được gần giống như Bách Phú Minh, mặc dù cô đi theo con đường tiên đạo huyền môn, cũng phải chấn hãi bởi thực lực của Châu Khiếu Uyên. 

Ba ngàn đại đạo, vạn pháp tương thông. Võ đạo đỉnh phong, thì ra thực sự có thể tương thông với đại đạo. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận