Chương 753: Lý Dục Thần bất bình chen ngang
Cô ta nhìn ông lão trên mặt đất: "Xin lỗi, Đa Cát nhà tôi lỡ cắn ông. Tôi không có tiền bồi thường cho ông, tôi có thể giặt quần áo, nấu cơm cho ông, làm việc cho ông, hầu hạ ông để đền bù ông. Xin ông hãy tha thứ cho Đa Cát!"
Ông lão mặt đầy ghét bỏ: "Ai, ai cần cô làm việc, ai cần cô hầu hạ chứ? Nhìn lại quần áo trên người cô đi, tắm rửa sạch sẽ bản thân cô trước đi đã! Không ngửi thử xem cái mùi trên người cô, chẳng thua kém gì con chó cả!"
Cô ta vẫn không tức giận, cũng không khóc thút thít như phụ nữ bình thường chịu ấm ức. Trên mặt cô ta vẫn mang vẻ hiền lành và khiêm tốn, khom người xin lỗi ông lão.
Lý Dục Thần sớm đã nhìn ra cánh tay ông lão không hề bị xây xước gì, chó chỉ cắn ống tay áo ông lão, không cắn vào da thịt.
Anh đi đến trước mặt ông ta, bỗng dưng nhấc cánh tay ông lão lên.
Ông ta giật nảy mình, hỏi lại: "Cậu làm gì đấy?"
Lý Dục Thần xắn ống tay áo lên, nói: "Ông già à, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tay của ông không hề bị cắn thương".
Lúc này người bên cạnh cũng nhìn rõ.
Đám người hóng hớt xưa nay không ngại làm to chuyện lập tức xoay ngoắt 180 độ, chỉ trích ông lão.
"Haha, hóa ra là kẻ giả bị đụng vào!"
"Sao giờ người già lại như vậy chứ?"
"Không phải do người già trở nên xấu xa, mà là người xấu đã già rồi!"
"Giả vờ bị đụng mà cũng không thèm nhìn đối tượng, ông thử dây vào xe sang đi!"
"A, ông ta dám động vào xe sang trọng không? Chỉ giỏi bắt nạt người thành thật!"
...
Ông lão thẹn quá hoá giận, dứt khoát nằm xuống đất kêu rên: "Ôi, thắt lưng của tôi, chân của tôi! Chó không cắn đến tôi, nhưng va vào tôi!"
"Vậy ông muốn thế nào?", Lý Dục Thần hỏi.
"Thế nào à? Đền tiền!", ban đầu ông lão thấy người phụ nữ không có tiền nên rất nhụt chí, hiện tại đột nhiên có một chàng trai nhảy ra, dứt khoát dời mục tiêu: "Cậu có gan thì cậu đền thay cho cô ta đi!"
Lý Dục Thần cười cười, lấy một chồng tiền thật dày từ trong người ra, nói: "Tôi đền tiền, không thành vấn đề".
Ông lão nhìn thấy nhiều tiền như vậy, không nhịn được nuốt nước bọt, đôi mắt lóe lên ánh sáng.
"Chẳng qua là...", Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói bên tai ông lão: "Dù thế nào, trên người ông cũng phải có vết thương, hơn nữa là do tôi làm, tôi mới có thể bồi thường tiền chứ? Chẳng phải ông nói thắt lưng bị hỏng, chân cũng gãy rồi sao? Vậy bắt đầu từ chân trước đi".
Nói xong, anh duỗi tay bóp một cái trên đùi ông ta.
Người bên cạnh còn tưởng rằng Lý Dục Thần đang kiểm tra vết thương của ông lão.
Nhưng ông ta lại hoảng sợ mở to hai mắt, bởi vì ông ta rõ ràng nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến thông qua cơ thể, sau đó chân ông ta mất đi tri giác.
Gương mặt ông lão bị dọa đến không còn giọt máu.
Mặc dù không đau đớn, nhưng tiếng xương cốt tan vỡ này thật quá kinh khủng.
Ông ta nhìn chân mình, muốn thử xê dịch, lại nhận ra không động đậy được nữa.
"Cậu... Cậu..."
Ông lão nhìn Lý Dục Thần như thể đang nhìn một ác ma đến từ địa ngục.
Lý Dục Thần vẫn cười tủm tỉm, dùng giọng nói cực kỳ bình thản nói: "Tiếp đó là thắt lưng".
"Không! Không cần!", sắc mặt ông ta trắng bệch, toàn thân run rẩy.
"Không cần? Cái gì không cần cơ? Không cần đền tiền sao?", Lý Dục Thần hỏi.
"Đúng, đúng đúng! Không cần bồi thường! Tôi không cần bồi thường tiền!", ông ta luôn mồm nói.
"Như vậy sao được? Không phải ông bị chó cắn sao?"
"Không, không, không hề cắn được, chỉ cắn mỗi quần áo".
"Vậy ông cũng bị ngã thương còn gì!"
"Không, không bị ngã thương, chuyện không liên quan đến cô ta, là do tôi sai".
"Lỗi của ông? Ông sai chỗ nào?"
"Tôi... Tôi nhìn thấy tấm thảm trên xe ba gác kia không tệ, tôi từng thấy qua tấm thảm như vậy ở vườn nhà họ Phan, rất đáng tiền, nên muốn đi qua xem một chút".
Lần này, mọi người đều nghe rõ.
"À, hóa ra là chú ý đến tấm thảm của người ta".
"Gì mà nhìn xem chứ, muốn thuận tay lấy đi thì có".
"Hóa ra không phải kẻ giả vờ ăn vạ, là trộm!"
"Haha, lão già này, chỉ toàn khiến người Thủ đô mất mặt!"
Cũng có người chuyển sự chú ý sang tấm thảm kia.
"Thật đúng là một tấm thảm tốt, có điều quá bẩn. Nếu ông ta không nói thì tôi còn chẳng để ý đến".
"Một thấm thảm rách đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Anh đúng là không có hiểu biết! Đây là tấm thảm Tây Tạng cũ, hơn nữa còn không phải thảm Tây Tạng bình thường, họa tiết tranh trên đó nhìn giống Thangka. Anh lại xem người phụ nữ này, đến từ Tây Tạng, chắc chắn là hàng thật, ít nhất có giá trị mấy chục nghìn".
"Haha, ông lão này thật tinh mắt! Cái này mà cũng nhìn ra được, tại sao không đến vườn nhà họ Phan nhặt nhạnh chỗ tốt, lại chạy đến đây làm trộm!"
Mọi người anh một câu tôi một câu, ông lão trên đất không nghe lọt được chữ nào.
Ông ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Ông ta biết rõ, Sát Thần trước mắt này chỉ cần nhẹ nhàng động tay, cái mạng nhỏ của ông ta sẽ không còn.
Trước mặt kẻ mạnh thực sự, tất cả tên vô lại chỉ là hổ giấy.
Mánh khóe có tác dụng trong quá khứ, bất kể là nhấn mạnh vào quần thể người già yếu thế, hay khóc lóc ăn vạ, lăn lộn trên đất đều không có tác dụng.
Mạng nhỏ còn nắm trong tay người ta kìa.
Lý Dục Thần biết ông lão này không hề ngu ngốc, tương phản, ông ta rất thông minh, khôn lỏi.
Loại người này cực kỳ quý trọng mạng sống của mình, cũng rất biết xem xét thời thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!