Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

 

 Bạch Quân Đường không phải nói lời trong lúc tức giận, mà là muốn dùng lời áp chế đối thủ, để đối phương không thể bỏ qua chủ đề này. Vì còn bỏ qua, bất kể có cược hay không, cũng đều ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của nhà họ Bạch. 

 Nhưng không ngờ, Lý Dục Thần từ nãy vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng: 

 “Được, vậy thì cược năm tỷ!” 

 Trên phố ồn ào lập tức yên tĩnh. 

 Mọi người đều cứng đờ, tai dựng đứng lên, dường như đang xác nhận rốt cuộc mình có nghe nhầm không, hơn nữa nghi ngờ có phải mình phân tâm nên bỏ lỡ cái gì không, làm sao đột nhiên từ năm trăm triệu biến thành năm tỷ rồi? 

 Năm tỷ đấy! 

 Đây là khái niệm gì? 

 Là khái niệm mà người bình thường không có. 

 Ông chủ Hầu cũng hít khí lạnh, cảm thấy mình làm ăn mấy chục năm coi như làm vô ích rồi. 

 Nguyên nhân kết quả của sự việc hôm nay, ông chủ Hầu đã trải qua toàn bộ, từ ông lão lén ăn trôm tấm thảm trên xe đẩy bị chó cắn, đến nằm dưới đất ăn vạ, đến sau đó Bạch Quân Đường xuất hiện. 

 Đôi tình nhân trẻ này cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp chuyện này như ông ta, ban đầu cũng chỉ là người ngoài xem. 

 Người ta tùy tiền lo chuyện bao đồng, đánh cược với người khác, vừa mở miệng đã là năm tỷ! 

 Đây là kẻ ngốc lắm tiền? Hay là tự tin quá mức? 

 Ông chủ Hầu nghĩ đến cậu Lý nổi tiếng khắp thủ đô hai mươi năm trước, nếu là người đó hô lên năm tỷ, ông ta chắc chắn kêu một tiếng hay trong lòng, cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào, vì cậu Lý đó, chính là kẻ dám chơi! Cũng chỉ có như vậy, mới xứng với danh tiếng cậu ấm đệ nhất thủ đô. 

 Còn vị trước mắt này… 

 Lúc này ông ta mới quan sát lại Lý Dục Thần trông có vài phần ngốc nghếch này. 

 Nhìn mấy cái, cuối cùng ông chủ Hầu tự tin chắc chắn mình nhìn nhầm, người ta không phải là ngốc, người ta có ngạo khí, kiêu ngạo đến mức chẳng thèm phí lời với ông. Cho nên người ta không nói nhiều, mà vừa lên tiếng thì là năm tỷ. 

 Ông dám cược không? 

 Đương nhiên Bạch Quân Đường không dám cược. 

 Cho dù ông ta có tiền đi nữa, cũng không thể nào lấy ra năm tỷ để cược. 

 Trong lòng ông ta tin vào y thuật của nhà họ Bạch, càng không tin nếu Bạch Kính Đình không chữa được, tên nhóc đối diện có thể chữa được. 

 Nhưng ông ta không dám cược. 

 Khi cá cược đủ lớn, biết rõ đối phương đang trộm gà, rất nhiều người cũng sẽ vứt bỏ. 

 Nhưng lúc này không cược, thì có nghĩa là nhận thua rồi. 

 Điều kiện là do mình đề ra, năm tỷ cũng là mình đề ra. 

 Dù thế nào ông ta cũng không ngờ, người ta lại đồng ý. 

 Đúng là nòi giống của Lý Vân Hoa! 

 Không những trông rất giống, phong cách làm việc cũng rất giống. 

 Hoàn toàn không nói lý! 

 Không nói lỳ thì còn chơi thế nào? 

 Bạch Quân Đường tức đến toát mồ hôi. 

 Đúng lúc này, bỗng nghe phía sau có người nói: “Dám đến trước cửa Bách Thảo Đường cược y thuật, lần đầu tiên tôi thấy. Chỉ là năm tỷ thôi, vụ cược này, nhà họ Bạch chúng tôi nhận!” 

 Chỉ thấy một đám người từ trong cổng lớn Bách Thảo Đường đi ra 

 Người dẫn đầu là một người trung niên năm mươi tuổi, râu tóc đều đen, sắc mặt hồng hào, phong thái hiên ngang, rất có thần thái. 

 Có mấy người đi theo sau ông ta, đều mặc áo khoác trắng bác sĩ, có người nhiều tuổi có người ít tuổi, già thì tóc bạc trắng, nhỏ thì ba bốn mươi tuổi. 

 Thì ra ồn ào ở ngoài cổng đã kinh động đến người bên trong Bách Thảo Đường. 

 Trong đám vây xem có người nhận ra, nói: “Là đại phu Bạch Kính Đình! Đại phu Bạch ra rồi!” 

 Bạch Quân Đường thở nhẹ nhõm, quay đầu nói: “Kính Đình, không có gì, chỉ là có tên nhóc cuồng ngạo ăn nói lung tung ở đây thôi”. 

 Bạch Kính Đình lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Chú Năm, không nhìn ra sao, người ta đến phá mình đấy. Đánh cược đã đánh đến cửa Bách Thảo Đường rồi, chúng ta còn không ứng chiến, thì có lỗi với tấm biển trên đỉnh đầu quá!” 

 Bạch Quân Đường là lão giang hồ, cứ cảm tấy chuyện này không đúng lắm, liền nói: “Kính Đình, bây giờ cháu là gia chủ, không cần so đo với loại người này, nếu cháu thấy ồn ào, thì cho người đuổi họ đi là được”. 

 “Người khác thì cháu có thể không quản, nhưng người của nhà họ Lý…”, Bạch Kính Đình lạnh lùng hừ một tiếng: “Năm đó bố cháu chết không nhắm mắt, bây giờ lại đến cửa Bách Thảo Đường gây chuyện, cháu không thể không quản!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận