Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân - Lý Dục Thần (FULL)

 

 Na Nhữ Bình đột nhiên không kịp phản ứng, ở đâu ra cứu binh ngoài cổng? 

 Nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ nhiều, càng không thể đặt câu hỏi để Tác Lãng phân tâm. 

 Khi Tác Lãng đâm Kim Cương Xử xuống dưới, mọi người đã thoát khỏi sự trói buộc của cái bóng, có thể tự do hành động, liền ùa ra ngoài như ong vỡ tổ. 

 Na Nhữ Bình đỡ Na Hy Nghiêu, cũng chen chúc trong đám người, thất tha thất thiểu, suýt nữa thì ngã xuống. 

 Chỉ có mấy người vừa rồi quỳ xuống tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An là ở lại bên trong. 

 Bọn họ có thể nghe ra được từ trong lời nói của hòa thượng, trước mắt vẫn là Na Nhữ An chiếm ưu thế, hòa thượng còn nôn ra máu, xem ra không kiên trì được bao lâu, Na Nhữ An chắc chắn sẽ thắng. 

 Hơn nữa vừa rồi đã phản bội, bây giờ mà cùng đi ra ngoài, cho dù gia chủ không trách phạt tại chỗ, về sau cũng sẽ không có một ngày tốt lành, còn không bằng phản bội đến cùng, đánh cược một lần, nếu như Na Nhữ An thắng, về sau toàn bộ nhà họ Na chính là của mấy người bọn họ. 

 Sau khi đi ra bên ngoài, mọi người nhao nhao khiển trách mấy người ở lại bên trong, ai nấy đều chửi ầm lên. 

 Na Hy Nghiêu biết rõ đạo lý nước quá trong ắt không có cá, nếu như thật sự đến trước thời khắc sống chết, trong số những người đang mắng chửi này còn có mấy ai trung thành? 

 "Nhữ Bình, vừa rồi Tác Lãng đại sư bảo con đi gọi viện binh, con còn không mau đi?" 

 Na Hy Nghiêu đã nhắc nhở đám người. 

 "Đúng vậy, đại sư nói không kiên trì được bao lâu nữa, cứu binh ở đâu?" 

 "Đương nhiên là chùa Bạch Tháp rồi, không phải Na Nhữ An nói Tác Lãng đại sư còn có sư phụ sao?" 

 Na Nhữ Bình lắc đầu nói: "Chùa Bạch Tháp quá xa, không kịp". 

 "Không đúng, không đúng, vừa rồi hình như tôi nghe thấy đại sư nói ra cổng mời, liệu có thể là sư phụ ông ta đã tới rồi hay không?" 

 Na Nhữ Bình mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không dám tin. 

 Lúc này, mọi người đã ồ ạt chạy ra cổng, nghênh đón sư phụ trong miệng đại sư. 

 Na Nhữ Bình cũng đỡ Na Hy Nghiêu vội vàng đi theo. 

 Lúc bọn họ đến cổng, không nhìn thấy Lạt Ma, chỉ nhìn thấy đám vệ sĩ nằm rạp một chỗ. 

 Chỉ có Lý A Tứ đứng ở đó, đối diện còn có một người trẻ tuổi. 

 "A Tứ, sư phụ Lạt Ma đâu?", có người hỏi. 

 Lý A Tứ và các nhân viên an ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao đang yên đang lành, hôm nay lại có nhiều người chạy ra ngoài như vậy? 

 Người nhà họ Na hiếm khi tập trung đông đủ như thế, mà lại còn đồng loạt đi ra cổng, đúng là khó gặp. 

 "Lạt Ma?", Lý A Tứ ngơ ngác nhìn về phía Na Nhữ Bình: "Không phải đi vào cùng với Nhữ Bình thiếu gia rồi sao?" 

 "Ôi trời không phải người đó, là một người khác", người kia gấp đến mức dậm chân, chỉ xuống đám người bị thương đầy đất: "Là người khiến mấy người này bị thương đấy". 

 Ông ta đương nhiên cho rằng chắc chắn là đại sư tới, đám bảo vệ không hiểu chuyện, ngăn cản không cho vào, kết quả bị đại sư dạy dỗ. 

 "Nếu mấy người khiến đại sư tức giận bỏ đi, mấy người sẽ không gánh chịu nổi đâu!" 

 Lý A Tứ hoàn toàn ngơ ngác, sửng sốt một hồi lâu mới chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Là cậu ta đánh, cậu ta là... đại sư?" 

 "Hả?" 

 Đám người nhà họ Na cũng ngây ra. 

 Đây là ai? 

 Tuổi quá trẻ, thấy thế nào cũng không thể là Lạt Ma chùa Bạch Tháp được. 

 Chỉ có Na Nhữ Bình bây giờ mới hiểu ra. 

 Nhưng nhớ tới lời mình đã nói, bây giờ lại phải quay về cầu xin người ta, đơn giản là khó mà mở miệng. 

 "Cậu là ai? Dám đến nhà họ Na giương oai?" 

 Đã có người lên tiếng hỏi. 

 Bọn họ nơm nớp lo sợ ở trước mặt Na Nhữ An, không dám ho he một tiếng nào, nhưng đến nơi này lại lập tức hống hách hẳn lên. 

 Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Na Nhữ Bình, nói: "Na thiếu gia, ra rồi à? Tác Lãng đại sư đâu?" 

 Na Nhữ Bình cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cứ như vậy, đơn giản là kìm nén khó chịu hơn việc tiêu chảy không tìm thấy nhà vệ sinh. 

 Na Hy Nghiêu đã nhìn ra vấn đề, hỏi: "Nhữ Bình, chuyện gì xảy ra vậy?" 

 Na Nhữ Bình liền nói lại chuyện xảy ra ngoài cổng trước đó ra. 

 Bây giờ mọi người mới biết, người này chính là Lý Dục Thần - cậu Lý thanh danh vang dội gần đây. 

 Na Hy Nghiêu làm gia chủ, đương nhiên cũng biết. 

 Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã sớm mở họp thảo luận về việc Lý Dục Thần gây ra hỗn loạn ở phương nam. 

 Nhà họ Lý đã từng thế gia số một thủ đô, thực lực ở thời kỳ cường thịnh còn vượt xa bốn gia tộc lớn bây giờ. 

 Nhà họ Lý ngóc đầu trở lại, bốn gia tộc lớn đều không dám chủ quan, bởi vì một khi nhà họ Lý vùng lên, rất có thể sẽ có một nhà bị gạt ra khỏi bốn vị trí đầu. 

 Hơn nữa năm đó mọi người cạnh tranh, hoặc nhiều hoặc ít đều từng làm một số chuyện bỏ đá xuống giếng. Nhất là nhà họ Na, còn dựa vào việc nhà họ Lý biến mất mới dấn thân vào bốn vị trí đầu. 

 Làm sao Na Hy Nghiêu lại không kiêng kị Lý Dục Thần được? 

 Nhưng bây giờ, nhà họ Na đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, cho dù hôm nay Lý Dục Thần đến vì lí do gì, cho dù anh có thể đối phó được với Na Nhữ An hay không, cho dù chỉ có một cơ hội, Na Hy Nghiêu làm gia chủ cũng sẽ không bỏ qua. 

 "Nhữ Bình, làm sao con không nói sớm, cậu Lý chính là cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói!" 

 "Thế nhưng mà...", Na Nhữ Bình nhớ tới việc mình từng khoác lác: "Không được! Tuyệt đối không được!" 

 "Vì sao?" 

 "Con..." 

 Na Nhữ Bình bây giờ không thể nói ra được. 

 "Na thiếu gia, nếu anh còn không mở miệng, vị Lạt Ma sắp bên trong kia không chịu đựng nổi nữa rồi", Lý Dục Thần cười nói. 

 Na Hy Nghiêu gấp gáp: "Nhữ Bình con mau nói đi!" 

 "Con...", Na Nhữ Bình quyết tâm, nói: "Vừa rồi con nói sẽ tuyệt đối không đi ra cầu xin anh ta, nếu không sẽ... sẽ dập đầu nhận anh ta làm bố nuôi". 

 "Cái gì?" 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận