Nhìn thái độ của Na Hy Nghiêu và Na Nhữ Bình hoan hỉ như muốn tiễn mình đi.
Lý A Tứ lại một lần nữa nghi ngờ khu vườn của nhà họ Na có phải bị anh ta phá sập hay không.
Thế nên ông chủ cậu chủ mới chán ghét mình.
Lý Dục Thần thấy Lý A Tứ bày ra vẻ mặt như đau đớn như trời sập thì ngạc nhiên, hỏi: “Anh không muốn à?”
Anh hỏi thế làm hai bố con nhà họ Na sợ thót tim.
Đây là cơ hội tuyệt diệu để nịnh bợ người được chỗ dựa chỉ đích danh muốn mang đi, tìm mòn mắt cũng không cơ hội này.
Hơn nữa sau này kể lại, nhà họ Lý có một bảo vệ từng làm ở nhà họ Na, nghe có vẻ như hai nhà thân thiết lắm.
“Này cậu, cậu tên gì?”, Na Hy Nghiêu còn chưa biết tên cậu bảo vệ may mắn này.
“Tôi tên là Lý A Tứ”.
“Ồ, Lý A Tứ…”, mắt Na Hy Nghiêu sáng lên: “Cậu xem cậu cũng họ Lý này, là duyên phận đấy. Ông trời đưa cậu đến nhà họ Na, chính là để cho hôm nay cậu gặp được cậu Lý. A Tứ à, đây là cơ hội nghìn năm có một! Cậu còn do dự gì nữa? Còn không mau cảm ơn cậu Lý đi!”
Lý A Tứ hơi do dự, vì thế anh ta hỏi một câu mà đến chính anh ta cũng cảm thấy ngu ngốc, nhiều năm sau còn bị mọi người trong trang viên nhà họ Lý lôi ra chế nhạo, mỗi lần nhắc tới là anh ta chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào cho đỡ nhục:
“Đến chỗ cậu làm bảo vệ có oai hơn trưởng làng chỗ tôi không?”
Lý Dục Thần ngớ ra.
Câu hỏi này làm khó anh quá.
“Thế nào mới gọi là oai hơn trưởng làng?”, anh bèn hỏi.
“Trưởng làng không dám ngủ với vợ tôi”, Lý A Tứ trả lời.
Mọi người bật cười.
Lý Dục Thần cười nói: “Anh có vợ à?”
Lý A Tứ lắc đầu: “Chưa có”.
Thế là mọi người cười to hơn.
Nỗi sợ hãi về sự hủy diệt, nỗi ám ảnh về ác quỷ giờ phút này tan thành mây khói.
Cho dù nhà họ Na trở thành đống đổ nát, thì Na Nhữ Bình cho rằng, sau khi trang viên nửa cũ nửa mới bị phá hủy, bọn họ mới có thể thấy rõ thế giới thật sự bên ngoài, bắt đầu một hành trình mới.
Khi mọi chuyện đã kết thúc, vẫn còn có một bức tường cuối cùng sừng sững tại chỗ tựa như một tấm bia, dùng vết máu lưu lại khi đóng đinh ác ma thể hiện quyết tâm phá vỡ quá khứ cũ kỹ, sáng tạo và thay đổi không ngừng.
Lý Dục Thần đi về phía tấm bia đá.
Cái bóng của ác ma treo trên tường, vặn vẹo giữa đống hoang tàn.
Câu trả lời Lý Dục Thần dành cho Lý A Tứ vang lên gió:
“Yên tâm, anh nhất định sẽ oai hơn trưởng làng”.
Tác Lãng đứng giữa đống đổ nát, chiếc mũ vàng trên đầu ông ta đã biến đâu mất, đầu phủ đầy bụi, trên đỉnh đầu còn có một cọng cỏ nửa vàng nửa xanh không biết từ đâu bay tới.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một kẽ hở trên xương sợ của ông ta, ngọn cỏ cắm rễ trong kẽ hở ấy như cắm vào trong đất, trông có vẻ dồi dào sức sống.
Thấy Lý Dục Thần đi đến chỗ mình, Tác Lãng khom lưng, nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Lý”.
Lý Dục Thần nhìn đỉnh đầu của ông ta, cười nói: “Đầu mọc cỏ rồi kìa!”
Tác Lãng sờ đầu mình, nhổ ngọn cỏ ấy đi, ông ta cũng nở nụ cười, nói: “Lửa đồng thiêu chẳng tắt, gió xuân thổi sinh sôi”.
Lý Dục Thần nói: “Khô Mộc Phùng Xuân, Phá Ngõa pháp năng tu được giống như ông kể cũng hiếm thấy”.
Tác Lãng hơi xấu hổ, nói: “Hồi trẻ tu nhầm, sư phụ nói đâm lao thì theo lao, con đường nào cũng dẫn đến Linh Sơn”.
Na Nhữ Bình đi theo Lý Dục Thần không hiểu bọn họ đang nói gì, Lý A Tứ cũng không hiểu.
Lý A Tứ bị Na Nhữ Bình lôi đi cùng.
Anh ta không mấy kháng cự, trái lại từ khi hỏi câu về trưởng làng khiến người ta cười ngặt nghẽo, anh ta đã là người của Lý Dục Thần rồi.
Làm bảo vệ cho nhà họ Lý cũng không có gì không được, anh ta vốn là họ Lý.
Lý A Tứ không hiểu Lý Dục Thần và Tác Lãng đang nói gì, anh ta nhìn ngọn cỏ trên đầu Tác Lãng, bỗng nghĩ đến Cừu Trưởng Thôn cũng có cọng cỏ trên đầu trong phim hoạt hình, thế là lại nhớ đến trưởng làng quê mình.
Đương nhiên trên đầu trưởng làng không mọc cỏ, nhưng hình như cũng có sừng nhô lên.
Lý Dục Thần không nói chuyện với Tác Lãng nữa, anh nhìn về phía bức tường giữa đống đổ nát.
Na Nhữ An bị kiếm Huyền Minh ghim trên tường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!