Lâm Vân nhìn Vinh Quảng Kiệt và mấy tên đàn ông vạm vỡ hắn ta mang tới, nói: "Ấy chà, sớm biết thì em nên đi dạo thêm lát nữa, mấy cọng hành này cọng nào lại gần người của chị thế!"
Lâm Vân đứng đó ríu ra ríu rít, Nghiêm Cẩn sau lưng cậu ta chỉ gọi một tiếng "chị họ" liền không nói gì nữa.
Lâm Mộng Đình gật gật đầu với Nghiêm Cẩn, nói với Lâm Vân: "Vậy em lại đi dạo đi".
Lâm Vân cười hì hì: "Khó mà làm được, nhỡ chị trở về thổi gió vào tai anh rể nói chúng em ham chơi, chúng em chết chắc luôn. Được rồi, mấy cọng hành này giao cho bọn em đi".
"Các em định làm thế nào?", Lâm Mộng Đình cười hỏi.
"Nhổ chứ sao", Lâm Vân hời hợt đáp.
Mọi người tò mò nhìn hai thiếu niên không coi ai ra gì đứng nói chuyện phiếm.
Vinh Quảng Kiệt như thể chịu sỉ nhục, tức anh ách nói: "Thằng quỷ nhỏ từ đâu tới, cút ra ngoài cho tao!"
Người hắn ta dẫn tới xông lên, chuẩn bị bắt lấy Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.
Nhưng tất cả mọi người đều giật mình, toàn bộ đám đàn ông vạm vỡ này đều ngã lăn quay ra đất, rầm rì, không bò dậy nổi, thoạt nhìn bị thương rất nặng.
Không ai nhìn rõ bọn họ ngã xuống đất như thế nào.
Mà Lâm Vân quay mặt về phía Vinh Quảng Kiệt, lạnh giọng nói: "Anh gọi tôi là thằng quỷ nhỏ?"
Vinh Quảng Kiệt không biết hai thằng quỷ thoạt nhìn vẫn chỉ là học sinh trung học xuất hiện từ chỗ nào, lại dám đến phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.
Nhìn mấy tên tay chân ngã dưới đất, Vinh Quảng Kiệt nhíu nhíu mày.
Mặc dù mấy tên này không phải là cao thủ, nhưng cũng là người luyện võ, người bình thường hoàn toàn không thể lại gần người. Nhưng Lâm Vân vừa ra tay đã đánh đổ cả bốn người.
Người bên ngoài không nhìn được Lâm Vân ra tay thế nào, Vinh Quảng Kiệt lại thấy rõ.
Thằng này dùng tay điểm huyệt, ra tay cực nhanh, ngăn chặn huyệt đạo của bốn người, tổn thương không lớn nhưng vô cùng đau đớn.
"Ồ, thằng kia công phu cũng không tệ đấy, học với ai?", Vinh Quảng Kiệt hỏi.
Lâm Vân không trả lời, sắc mặt cậu ta rét lạnh, lạnh lùng hỏi: "Mới vừa rồi anh gọi tôi là thằng quỷ nhỏ?"
Sau lưng, Lâm Mộng Đình suýt chút nữa bật cười.
Thằng nhóc thối này đang học theo giọng điệu của anh rể, lạnh lùng là đủ lạnh lùng, nhưng không có khí chất xuất trần của đệ tử Thiên Đô, nên lộ vẻ dở dở ương ương, không đủ ngang ngạnh, mang cảm giác trẻ trâu.
Lâm Vân đương nhiên không biết bà chị mình đang suy nghĩ gì, cậu ta tự nhận là học còn rất giống, trên khuôn mặt lạnh lùng mang chút sát khí, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Vinh Quảng Kiệt.
"Đúng thì thế nào?"
Trong mắt Vinh Quảng Kiệt, Lâm Vân chỉ là một thằng nhóc con, biết chút điểm huyệt, tay chân rất nhanh, nhưng với tuổi tác này, công phu có thể có bao nhiêu? Chẳng qua hắn ta kiêng kỵ sư môn của cậu ta, ngộ nhỡ là một vài thế gia võ lâm, ví dụ như nhà họ Cố Tân Môn, nhà họ Châu Kim Lăng sẽ khá phiền phức.
Về phần Thủ đô, ngược lại hắn ta không lo lắng, bời vì hắn ta nhận biết hầu hết tất cả đệ tử dưới môn hạ Tông Sư Thủ đô.
"Thằng kia, không biết tao là ai à? Bố nuôi tao là Tần gia!"
"Tần em gái anh..."
Lâm Vân mắng một câu, chợt thấy như vậy không quá phù hợp với khí phách của cao thủ, nếu là anh rể, nhất định sẽ không nói nhảm như thế.
Cho nên cậu ta mới nói ba chữ đã ra tay.
Thân thể hơi trùng xuống, phóng ra bộ Võ, cùng lúc đó, một tay từ trên cao ấn xuống phía Vinh Quảng Kiệt.
Vinh Quảng Kiệt không nghĩ tới Lâm Vân lại đột nhiên ra tay, có điều hắn ta không bối rối, nhẹ nhàng nghiêng người, định tránh đi một chưởng này.
Vốn dĩ cho rằng có thể nhẹ nhõm né được, sau đó phản kích. Nhưng sau khi nghiêng người, hắn ta chợt phát hiện Lâm Vân vẫn còn ở chính diện mình, hoàn toàn không tránh được.
Trong lòng Vinh Quảng Kiệt giật mình, vội vàng lui lại, nhưng bất luận hắn ta lùi bước như thế nào, Lâm Vân vẫn theo sát đầy quỷ quái như bóng với hình, luôn luôn ở trước mặt hắn ta. Hắn ta dùng toàn thân vẫn không thể né tránh một chưởng này của Lâm Vân.
Vinh Quảng Kiệt mới biết mình gặp phải cao thủ, thằng nhóc con này tuyệt đối không biết mỗi điểm huyệt. Hắn ta chỉ có thể gắng sức, vận chuyển chân khí tràn ngập hai sườn, bảo vệ tim phổi, chuẩn bị cứng rắn đối chọi một chưởng này.
Chỉ cần gánh được, hắn ta sẽ có cơ hội phản kích. Lúc này hắn ta không còn dám khinh địch, chỉ cần có cơ hội phản kích, chắc chắn sẽ đưa đối thủ vào chỗ chết.
Trong mắt Vinh Quảng Kiệt lóe lên vẻ hung ác.
Nhưng tính toán của hắn ta thất bại, bởi vì một chưởng này của Lâm Vân hoàn toàn không có lực. Vừa chạm đến xương sườn của hắn ta, cậu ta đổi chưởng thành ngón tay, đâm vào xương sườn. Đây là công phủ ngón tay sắt cậu ta học được từ chỗ Võ Đức Hổ, chuyên phá khí công cứng rắn.
Chân khí của Vinh Quảng Kiệt bị phá, xương sườn đau xót, chiêu thức phản kích vừa mới chuẩn bị xong cũng không lập tức dùng được.
Lâm Vân đã nâng tay phải lên, chát một tiếng, tát cho hắn ta một bạt tai nặng nề.
"Dạy dỗ cho anh một chút, sau này đừng có trông thấy người trẻ tuổi liền gọi thằng quỷ nhỏ, từng nghe đến câu "Chớ khinh thiếu niên nghèo" chưa?"
Không đợi Vinh Quảng Kiệt lấy lại sức, cậu ta lại cho hắn ta một cái tát.
"Một tát này tôi tát thay cho em họ tôi, tiếng thằng quỷ nhỏ vừa rồi của anh nhất định cũng gọi cậu ta đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!