Vương Bách Thuận vừa nói vừa đẩy hộp đến trước mặt Lâm Mộng Đình.
Ông ta làm việc rất khôn khéo, không nói đưa tặng Lâm Vân, mà tặng cho Lâm Mộng Đình. Không những càng có vẻ trịnh trọng, còn cho đối phương quyền tự do xử lý. Lâm Mộng Đình giữ lại cho mình, hay trả lại cho Hầu Thất Quý, hoặc qua tay tặng cho vị sư phụ Vinh Môn kia, thì không còn liên quan đến ông ta nữa.
Lâm Mộng Đình vốn sẽ không nhận lấy, nhưng nghe có liên quan đến Vinh Môn, cô nhìn thoáng qua Lý Dục Thần. Thấy Lý Dục Thần gật đầu, cô mới hộp ra, cầm con sư tử bằng ngọc lên, nhìn qua rồi đưa cho Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy, ngón tay khẽ lướt qua miệng con sư tử, sau đó trả lại sư tử cho Lâm Mộng Đình, khẽ gật đầu với cô.
Lâm Mộng Đình hiểu ý, thả sư tử lại trong hộp, cười nói với Vương Bách Thuận: "Tứ gia có ý tốt, tôi sẽ thu vật này. Chỉ là chúng tôi tới vội vàng, trên người không có quà cáp gì, tương lai có cơ hội tôi sẽ đáp lễ cho Tứ gia sau. Phần tình nghĩa này của Tứ gia, tôi và Dục Thần nhớ kỹ".
Vương Bách Thuận cười haha đáp: "Phu nhân khách khí quá. Vật ngoài thân, không cần nhớ nhung ở trong lòng. Huống hồ đây là Hầu gia tặng cho tôi, tôi chỉ là mượn hoa hiến Phật. Nếu cô nhớ, cô cũng nên nhớ phần ân tình này của Hầu gia".
Lâm Mộng Đình thu hộp lại, chỉ thấy tay cô khẽ nhúc nhích, chiếc hộp dài khoảng nửa thước kia bỗng nhiên không thấy.
Vương Bách Thuận rất khiếp sợ, vị phu nhân này biết ảo thuật, hay đang gian lận?
Ngay cả Lý Dục Thần cũng khá kinh ngạc.
Đương nhiên anh biết đồ vật được đưa vào trong chiếc nhẫn trên tay Lâm Mộng Đình, nhưng trước đó, Lâm Mộng Đình còn chưa thể sử dụng nhẫn không gian.
Pháp bảo loại không gian không phải biết vài câu thần chú là có thể sử dụng.
Lúc nếp gấp không gian mở ra, năng lượng của không gian bị bẻ gãy sẽ tràn ra, chỗ tiếp giáp giữa không gian nhỏ và không gian lớn sẽ xuất hiện hiện tượng mai một vật chất.
Tại giới tu tiên, rất nhiều đại tông sư luyện khí từng vô ý dẫn tới không gian mai một – một cái hố đen nhỏ - trong lúc rèn đúc pháp bảo loại không gian, chỉ chớp mắt đã nuốt chửng một tông môn, đây đều là chuyện thường xảy ra.
Đến khi rèn đúc thành công pháp bảo loại không gian, tương đương với vũ khí hạt nhân đã được bảo hiểm, không phải cứ châm lửa vào là dùng được, mà có trình tự nghiêm ngặt và phức tạp, đi kèm với năng lực và cảnh giới tương ứng.
Cũng chỉ có Vạn Tiên Tông Thiên Đô mới có thể chế tạo ra loại túi trữ vật nhỏ gọn tiện lợi mà Lý Dục Thần đưa tặng cho chị Mai dùng. Loại này người nhập môn tu hành có thể dùng được, chỉ là không gian rất nhỏ, không để được bao nhiêu đồ vật.
Trong mắt Lâm Mộng Đình lóe lên vẻ hưng phấn, có điều cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Lý Dục Thần cũng không nói gì nhiều, tiếp tục nói chuyện phiếm uống trà với mấy người Vương Bách Thuận và Hầu Thất Quý.
Đang lúc bọn họ trò chuyện, có người tiến đến, nói nhỏ vài câu bên tai Vương Bách Thuận.
Sắc mặt Vương Bách Thuận thay đổi, đứng dậy nói: “Cậu Lý, phu nhân, mọi người chờ tôi một lát, tôi ra ngoài một chút liền về”.
Lý Dục Thần hỏi: “Là người của Tần gia đến à? Tứ gia không cần khó xử, nếu họ đã muốn gặp tôi thì cứ để họ vào đi”.
Vương Bách Thuận mỉm cười xấu hổ, một lần nữa ngồi xuống, nói với người bên cạnh: “Mời ông ta vào.”
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi tiến vào, đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó gật đầu chào Vương Bách Thuận: “Tứ gia!”
Vương Bách Thuận đổi sang khuôn mặt tươi cười, đứng dậy đón chào: “Ồ, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là ông Tôn. Nào vào đây, mời ông ngồi uống trà”.
“Trà thì thôi khỏi cần uống, Tứ gia ông ngồi xuống đi. Không biết ở đây vị nào là cậu Lý?”, lúc đặt câu hỏi, ông Tôn đã hướng mắt về phía Lý Dục Thần.
“Chính là tôi”, Lý Dục Thần lên tiếng.
“Tại hạ Tôn Trường Hải, đại biểu cho Tần gia đến đưa cho cậu Lý tấm thiệp mời”, Tôn Trường Hải lấy ra một tấm thiệp đỏ chót được mạ vàng: “Mấy ngày nữa là đại thọ sáu mươi tuổi của Tần gia, nếu cậu Lý có rảnh thì mời đến nhà họ Tần dự tiệc”.
Tôn Trường Hải đi, để lại một tấm thiệp mời.
Không nói nhiều một câu, càng không hỏi Lý Dục Thần có đi hay không.
Lâm Vân hết sức bất mãn: "Ố chà, đưa một cái thiệp mời còn ngang ngược như vậy. Nhìn dáng vẻ kia kìa, ai không biết còn tưởng rằng là tên thái giám đến truyền thánh chỉ đâu!"
"Tiểu Vân!", Lâm Mộng Đình quát bảo ngưng lại: "Con nít con nôi đừng nói lung tung!"
Lâm Vân bĩu môi, không nói nữa.
Vương Bách Thuận lên tiếng: "Tôn Trường Hải này là quản gia của Tần gia, cũng là trợ lý của ông ta. Có hai người quan trọng nhất bên cạnh Tần gia, một là Phan Vân Long, vừa bị Vân thiếu gia đánh trọng thương; một người khác chính là Tôn Trường Hải. Nghe nói Tôn Trường Hải cũng là cao thủ, nhưng rốt cuộc mạnh nhường nào, không một ai biết, dù sao Tần gia rất ỷ vào ông ta. Tôi cũng không ngờ hôm nay ông ta lại đến, cậu Lý, vẫn là cậu có mặt mũi".
Ngoài lấy lòng, Vương Bách Thuận cũng đang điều tiết không khí.
Lâm Vân không nhịn được chen miệng nói: "Anh rể, đây là Hồng Môn Yến, đừng để ý đến ông ta!"
Lâm Mộng Đình cười nói: "Em đọc xong "Sử ký" chưa, biết cái gì gọi là Hồng Môn Yến không?"
Lâm Vân đáp trả: "Hồng Môn Yến là bài học, sao em không biết được?"
Lâm Mộng Đình hỏi: "Nếu biết, vậy em nói thử xem, Lưu Bang có đi dự tiệc không?"
"Đi chứ".
"Nếu Lưu Bang đi, vì sao em lại khuyên anh rể em đừng đi chứ?"
"Này...", Lâm Vân sờ đầu, hồ đồ.
"Chị đã bảo em nên học tập nhiều vào", Lâm Mộng Đình nói: "Lưu Bang là đại trượng phu, chí tại thiên hạ, biết rõ nguy hiểm vẫn còn đi. Anh rể em cũng là đại trượng phu, sợ gì một bữa Hồng Môn Yến chứ? Chỉ là Lưu Bang đi dự tiệc, văn có Trương Lương, võ có Phàn Khoái; em lại xem bên người anh rể có ai, em có thể làm Trương Lương, hay có thể làm Phàn Khoái?"
Lâm Vân nhớ lại các nhân vật trong bài học, quả nhiên Trương Lương Phàn Khoái một người mưu kế chồng chất, một kẻ dũng mãnh đứng trước ba quân. Hình như cậu ta không sánh nổi, nhưng trong lòng vẫn không phục.
Hầu Thất Quý nói: "Theo tôi thấy, hai vị thiếu gia cộng lại không hề kém cạnh Phàn Khoái, mà chẳng phải cô Lý chính là Trương Lương bên người cậu Lý sao, cho nên bất kể có phải là Hồng Môn Yến hay không, cậu Lý đều có thể bình chân như vại".
Mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần, đợi anh quyết định.
Lý Dục Thần nói với Hầu Thất Quý: "Thu thiệp mời đi, có đi hay không thì xem tâm trạng của tôi".
Lâm Vân nghe xong, trong lòng ngả mũ bội phục. Còn phải đến tay anh rể, nhẹ nhàng qua loa, hoàn toàn không để Tần gia này ở trong lòng, còn cao tay hơn cả Lưu Bang!
Lý Dục Thần đứng lên từ biệt Vương Bách Thuận: "Tứ gia, căn nhà của họ Lý mới về tay tôi, đợi đến khi tòa nhà sửa soạn sạch sẽ, lại mời Tứ gia qua ngồi".
Vương Bách Thuận đứng dậy đưa tiễn, lại gọi xe đưa họ đến căn nhà của họ Lý.
Đến căn nhà của họ Lý, vừa gõ cửa đã có bảo vệ Lý A Tứ tới mở cửa. Thấy cả đám người đến, anh ta hơi choáng váng.
Lâm Mộng Đình tò mò, có thêm một bảo vệ từ bao giờ vậy?
Lý Dục Thần đơn giản kể lại chuyện tại nhà họ Na, bấy giờ mọi người mới biết, hóa ra Lý A Tứ có lai lịch như vậy.
Mấy lần trước đều lén lút đến căn nhà của họ Lý, hiện tại căn nhà này đã quay trở về trong tay nhà họ Lý, cuối cùng bọn họ cũng có thể quang minh chính đại đi lại trong nhà.
Mọi người đi một vòng trước sau, Lý Dục Thần lại dẫn Hầu Thất Quý đến mật thất dưới đất, tham quan đồ nhà họ Lý cất chứa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!