Chu Thiệu Nghĩa lắc đầu: "Nhiều năm như vậy, đã sớm mất hết phương thức liên lạc rồi. Nhưng mà lúc ấy tôi thông qua môi giới để liên hệ, mấy người có thể đi hỏi một chút, có khi công ty môi giới còn có tài liệu về khách hàng thì sao".
Hầu Thất Quý gật đầu với Lý Dục Thần, ý là ông ta sẽ đi tra.
Sau đó chính là bàn bạc về chuyện mua bán và sang tên nhà cửa. Chu Thiệu Nghĩa không rao giá trên trời, đưa ra một cái giá cũng coi như hợp lý, Lý Dục Thần đương nhiên không có dị nghị gì, có lẽ căn nhà này có liên quan đến mẹ của anh, cho dù có đắt đi nữa, anh cũng sẽ mua nó.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Hầu Thất Quý liền chuẩn bị hợp đồng để hai bên ký tên.
Chu Thiệu Nghĩa và Lý Dục Thần ngồi xuống trước một cái bàn. Điều này khiến ông ta có vẻ có chút hưng phấn, ông ta sửa sang lại quần áo, rất đứng đắn lấy ra một cây bút máy nhìn qua có giá trị không nhỏ.
Ông ta ký tên lên hợp đồng, sau đó cung kính đưa bút tới trước mặt Lý Dục Thần.
Trong tay Lý Dục Thần đã cầm bút ký tên mà Hầu Thất Quý chuẩn bị, liền khoát tay, ra hiệu không cần, sau đó cúi đầu xuống chuẩn bị ký tên.
Hầu Thất Quý đứng sau lưng bọn họ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, bỗng nhiên trông thấy chữ ký của Chu Thiệu Nghĩa trên hợp đồng, lại có mấy phần thanh tú, một ông chủ than đá xuất thân từ việc đào than đá ở Tấn Châu làm sao lại có thể ký được kiểu chữ ký như thế?
Ông ta nhìn cây bút máy trong tay Chu Thiệu Nghĩa, đột nhiên giật mình, hét lớn: "Cậu chủ cẩn thận!"
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy Chu Thiệu Nghĩa chuyển cổ tay một cái, ngòi bút máy liền đâm thẳng về phía cổ họng Lý Dục Thần.
Bọn họ ngồi sát bên nhau, khoảng cách vốn đã rất gần, cộng thêm động tác Chu Thiệu Nghĩa đưa bút, bút máy cách cổ Lý Dục Thần không đến hai mươi cm.
Khoảng cách ngắn như vậy gần như không thể tránh né.
Chu Thiệu Nghĩa cong khóe miệng lên cười.
Nhưng rất nhanh nụ cười của ông ta đã ngưng kết trên mặt.
Ngòi bút bỗng nhiên dừng lại cách cổ họng Lý Dục Thần chỉ còn một tấc, không thể tiến lên một chút nào nữa, cứ như chạm phải một tấm thép vô hình vậy.
Lý Dục Thần lạnh lùng nhìn ông ta.
Hầu Thất Quý sau lưng đã nhào lên.
Trong ánh mắt Chu Thiệu Nghĩa lóe lên một vẻ kinh ngạc, nói: "Đã xem nhẹ cậu rồi!"
Ông ta bỗng nhiên nhấc ngòi bút lên, một tia nước mực màu xanh bắn ra từ trong ngòi bút, tản ra trên không trung, nổ thành một chùm mưa đen, rơi xuống bốn phía.
Những điểm đen này lóe ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh đèn, nhìn một cái liền biết là có độc.
Lý Dục Thần đưa một tay giữ chặt lấy Hầu Thất Quý đang nhào lên, một tay khác vung lên, quấn lấy toàn bộ mưa mực.
Mà trong chớp nhoáng này, thân thể Chu Thiệu Nghĩa đột nhiên co rụt lại, lập tức mất.
Bút máy mà ông ta vừa mới cầm trong tay đã mất đi chỗ dựa, rơi xuống từ không trung, bị Lý Dục Thần tiếp được.
"Thuấn Thân Thuật!", Lâm Mộng Đình kinh ngạc nói: "Ông ta là ninja Đông Doanh?"
Lý Dục Thần cầm bút máy, lắc đầu nói: "Đây không phải nhẫn thuật, đây là Ngũ Hành thuật của Mặc Tử, ông ta là người Mặc gia!"
"Người của Mặc gia?", Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói: "Không phải Mặc gia đã sớm tuyệt tích sao?"
Lý Dục Thần nói: "Mặc gia năm đó có thể chiếm ba phần Nho đạo, sao có thể dễ dàng biến mất như vậy? Mặc gia có rất nhiều truyền thừa, chỉ là tương đối phân tán, không còn là một tổ chức thống nhất như trong quá khứ. Ví dụ như Tạ bà bà ở trấn Lâm Hoang, tổ tiên của bà ta Tạ Ngũ Ương có châm pháp Ngũ Ương, thật ra cũng chỉ là biến tướng từ Ngũ Hành kiếm thuật của Mặc Tử, cho nên anh mới để ngũ hành vi kiếm lại Lâm Hoang".
"Hay ví dụ như nhẫn thuật của Đông Doanh cũng có rất nhiều vết tích của Mặc gia, đáng tiếc bọn họ chỉ học được một chút da lông, không học được tinh túy của Mặc gia. Mặt khác, ở vùng Đông Nam Á có rất nhiều tổ chức sát thủ, cũng lấy tên tuổi của Mặc gia để bồi dưỡng sát thủ, làm những chuyện giết chóc".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!