Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Dương Thiên Hạo vội vàng đứng dậy rồi nói, sau đó đến nhà bếp giục đầu bếp nấu ăn.  

 

Vậy nên...  

 

Ngô Nhiễm Hà liền nhìn Lâm Tuấn, đôi mắt mang ý cười đó nhìn anh một lúc lâu, đến khi anh thấy hơi hoang mang thì bà ấy mới mở miệng nói: “Tiểu Khiêm à, phòng của Nhược Vũ ở trên tầng ba, phòng thứ hai bên trái là phòng của con bé, cháu lên gọi nó dậy đi...”  

 

“Nếu như cô với chú Dương gọi nó, nói không chừng nó sẽ ngủ cả buổi mất, hôm nay cháu gọi nó dậy, để xem nó còn dám ngủ nướng không”.  

 

“Việc này...”, Lâm Tuấn cười gượng gạo rồi nói: “Cô Ngô à, như vậy không được hay cho lắm, nói gì thì nói Nhược Vũ cũng lớn rồi, nhỡ đâu đi lên cháu lại nhìn thấy thứ không nên nhìn, chẳng phải sẽ...”  

 

“Cháu nghĩ gì vậy chứ? Bình thường Nhược Vũ đi ngủ đều mặc quần áo, lúc nãy cô ngó qua, con bé tỉnh rồi cũng mặc quần áo ngủ nữa mà, cháu lên gọi nó một tiếng, không nhìn thấy thứ gì không nên nhìn đâu, mau đi đi, gọi nó dậy là chúng ta có thể ăn bữa trưa rồi”.  

 

“Dạ vâng”.  

 

Biết mình không thể nào từ chối được Ngô Nhiễm Hà, Lâm Tuấn đành hít sâu một hơi đứng dậy đi lên tầng, Ngô Nhiễm Hà tranh thủ đi tìm nơi cất giữ thuốc bột mà anh vừa đưa.  

 

Nhìn từ bên ngoài ngôi nhà của vị chủ tịch đứng đầu thành phố Yến Kinh không có sự khác biệt lớn so với nhà ở của dân thường, nhưng đi từ tầng một lên tầng ba Lâm Tuấn mới nhận ra sự to lớn của căn biệt thự này.  

 

Lâm Tuấn liền cảm thán, quả không hổ danh là chủ tịch đứng đầu thành phố Yến Kinh, anh bỗng cảm thấy buồn cười khi nghĩ tới bộ dạng vừa nãy của chủ tịch trước mặt Ngô Nhiễm Hà.  

 

Chẳng mấy chốc Lâm Tuấn đã lên đến tầng ba.  

 

Từ cầu thang nhìn sang bên trái, có một căn phòng trước cửa treo một con gấu bông màu hồng, chắc chắn đây là phòng của Dương Nhược Vũ.  

 

Lâm Tuấn do dự một lúc rồi khẽ gõ cửa.  

 

“Cửa không khóa, vào đi”.  

 

Giọng nói mệt mỏi từ trong phòng vang lên, Lâm Tuấn đẩy cửa bước vào.  

 

Dương Nhược Vũ vừa đứng trong đống quần áo lựa đồ vừa ngoảnh đầu lại hỏi: “Mẹ ơi, mẹ xem hôm nay con mặc đồ gì thì đẹp ạ...”  

 

Chưa nói hết câu, ánh mắt của Dương Nhược Vũ và Lâm Tuấn liền chạm nhau, hai người đều sững sờ.  

 

 

 

Lâm Tuấn ngơ ngác nhìn dáng người trắng nõn trước mặt, lúc lâu sau mới kịp định thần lại.  

 

Một làn da trắng như tuyết, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ để người ta có thể hình dung được nó mịn màng và mỏng manh như thế nào.  

 

Dương Nhược Vũ cũng ngây người nhìn Lâm Tuấn đang đứng ở cửa phòng một hồi lâu, sau đó cô mới chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra.  

 

Cho nên . . . . . .  

 

"Aaa. . . . . ."  

 

Dương Nhược Vũ bất giác hét lên một tiếng, nhưng lúc này Lâm Tuấn đột nhiên kịp phản ứng lại, anh trực tiếp xông tới trước mặt Dương Nhược Vũ rồi lấy tay che miệng cô lại.  

 

Nếu là người bình thường mà gặp hiểu lầm như vậy, anh có phải giải thích rồi

 

Nhấn Mở Bình Luận