Tự dưng bị tên bác sĩ đó quở mắng một trận, Tần Lâm không hề phẫn nộ nhưng không còn giữ được nụ cười trước đó nữa.
Giọng điệu của Lâm Tuấn trở nên vô cùng lạnh lùng, đủ để thấy lúc này tâm trạng của anh đang tồi tệ như thế nào.
Có điều tên bác sĩ đó không hề nhận ra điều này, sau khi nghe Lâm Tuấn nói vậy hắn lập tức lồng lộn lên chửi sa sả vào mặt anh.
“Chỉ muốn biết bệnh tình của bệnh nhân thế nào? Cậu là ai? Là người nhà của bệnh nhân hay là bác sĩ? Có tư cách gì mà hỏi bệnh tình của bệnh nhân chứ? Cậu tưởng cậu là viện trưởng à? Muốn biết tình hình bệnh của ai cũng được sao? Nếu như ai ai cũng giống cậu, làm sao bệnh viện của chúng tôi có thể giữ bí mật cho các bệnh nhân mắc bệnh không tiện nói ra chứ?”
“Chẳng biết tên ranh con từ đâu chui ra làm bộ làm tịch, tưởng rằng mình giỏi lắm à...”
Tục ngữ có câu có lần một lần hai không thể có lần ba lần bốn.
Lâm Tuấn chỉ muốn hỏi bệnh tình của Tiêu Vân Phi ra sao, tình hình cụ thể thế nào để phán đoán rốt cuộc cô ấy mắc bệnh gì, rồi nên dùng phương pháp chữa trị nào, chỉ đơn giản vài ba câu là có thể làm rõ mọi chuyện, nhưng lại bị tên bác sĩ này chửi sa sả vào mặt, cho dù Lâm Tuấn tốt tính thế nào đi nữa thì lúc này cũng cảm thấy rất bực bội.
Lâm Tuấn lạnh lùng nói với tên bác sĩ đang vênh váo, hếch mũi lên với mình: “Thân là một bác sĩ, mong anh chú ý thái độ khi nói chuyện với bạn bè và người nhà của bệnh nhân”.
“Người nhà bệnh nhân? Bạn của bệnh nhân”, tên bác sĩ hừ một tiếng: “Cậu xứng sao, cô gái xinh đẹp kia đã ở bệnh viện của chúng tôi rất nhiều năm, nếu như cậu thực sự là người nhà hoặc bạn của cô ấy, sao trước giờ chưa từng thấy cậu đến thăm?”
Lâm Tuấn bình thản nói: “Tôi vừa quen cô ấy chưa được bao lâu...”
Giọng nói của Lâm Tuấn không lớn lắm mà bình tĩnh một cách lạ thường, không hề phá vỡ sự yên tĩnh của bệnh viện, ngược lại là tên bác sĩ kia cứ gào cái mồm lên để tăng khí thế của bản thân lên, hắn nói rất to, như thể muốn cả bệnh viện nghe thấy.
Vì thế cuộc nói chuyện của hai người đã thu hút sự chú ý của vợ chồng Tiêu Phương và bố Đường.
Bố Đường vội đến hỏi: “Tiểu Khiêm sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bố của Tiêu Vân Phi cũng đến, gượng cười hỏi: “Bác sĩ Vương có chuyện gì vậy? Sao các người lại cãi nhau vậy?”
Dường như tên bác sĩ Vương khá thân với Tiêu Phương, ông chủ của Đường Vân Quán, hắn lập tức khinh bỉ hừ lạnh một cái rồi quay lại nói với Tiêu Phương: “Ông Tiêu, người này nói là bạn của con gái ông, vì thế định đến điều tra thông tin liên đến cô ấy, ông quen cậu ta không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!