Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 Đám Bàng Thiên đứng bên cũng tiến lên khuyên nhủ.  

 

"Đúng vậy bác Đường, em dâu không cố ý đâu, lần này không trách em ấy được".  

 

"Không sai, lúc đó anh Hàn cũng nói rồi, chuyện này cũng không còn cách nào cả, cho dù biết rõ sẽ xảy ra chuyện, anh ấy vẫn không thể không đứng lên, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn em dâu bị người ta đưa đi được..."  

 

Bố Đường thở dài, duỗi tay.  

 

Đường Tịnh Liên đứng bên nhìn mọi người bảo vệ mình, lại nghĩ đến anh rể còn đang ở trong phòng bệnh, không biết sống chết thế nào, lập tức cảm thấy có lỗi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.  

 

"Xin lỗi, xin lỗi...:  

 

Trong cơn đau buồn, Đường Tịnh Liên không ngừng lặp lại câu này, chỉ là không biết đang nói cho ai nghe.  

 

Lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, một bác sĩ mặc áo blu trắng đi ra,  

 

Người nhà họ Đường với ba anh em Bàng Thiên vội vàng vây quanh, liên tục hỏi han.  

 

"Bác sĩ! Tình hình của bệnh nhân sao rồi?"  

 

“Bác sĩ, anh Hàn của tôi có sao không? Có nguy hiểm gì không?"  

 

Mặc dù Đường Tịnh Nghi không nói gì, nhưng ánh mắt đã lộ rõ vẻ đau thương trên khuôn mặt, cô ta im lặng đứng đợi câu trả lời của bác sĩ.  

 

Vì lúc trước từng làm phẫu thuật cho ông cụ Ngô nên, nhiều bác sĩ đều bị y phục của Lâm Tuấn thuyết phục, nghe thấy đại danh của Lâm Tuấn, lần này bác sĩ cấp cứu cho anh càng kính phục Lâm Tuấn.  

 

Nhìn thấy mọi người vây đến, ông ấy không hề khó chịu, ngược lại còn nặng nề gật đầu.  

 

Mọi người vui mừng.  

 

Có điều bác sĩ lại đột nhiên lắc đầu.  

 

"Bác sĩ, đây là... ý gì?"  

 

Bố Đường nghiêm túc hỏi.  

 

"Anh Hàn rốt cuộc có sao không ạ, bác sĩ mau nói đi!"  

 

Bàng Thiên đứng bên nhìn bác sĩ, lo lắng hỏi.  

 

Bác sĩ kia thở dài, sau đó yếu ớt nói: "Tình trạng của bác sĩ Hàn tạm thời ổn định, không nguy hiểm đến tình mạng, có điều..."  

 

Nội dung sau chữ có điều, mới chính là trọng điểm  

 

Trái tim bố Đường và chị em nhà họ Đường, cùng ba người Bàng Thiên lập tức co lại.  

 

Bác sĩ do dự hồi lâu mới chần chừ nói: "Có điều đầu bị thương nghiêm trọng nên không biết lúc nào bác sĩ Hàn mới tỉnh lại, hơn nữa còn lưu lại hậu di chứng, tình huống cụ thể còn phải chờ đến khi bác sĩ Hàn tỉnh lại mới có thể phán đoán...”  

 

"Nói tóm lại, tình trạng của bác sĩ Hàn không được lạc quan lắm".  

 

Nói xong, bác sĩ bất lực lắc đầu rời đi.  

 

Mọi người có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của vị bác sĩ đó, nó chầm chậm truyền tới.  

 

"Trời ghen tị người tài, đúng là trời ghen tị người tài, người ưu tú như bác sĩ Hàn, thật đáng tiếc tuổi còn trẻ mà...."  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận