“Bác sĩ Hàn, cậu ấy...”
Dưới ánh mắt lo lắng của Đường Tịnh Nghi, bác sĩ phụ trách điều trị cho Lâm Tuấn nhìn vào tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay và chầm chậm nói.
“Như tôi đã nói lúc trước, sức khỏe bác sĩ Hàn đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng, tỉnh lại cũng không có vấn đề gì, nhưng rất có thể sẽ để lại một số di chứng... Mất trí nhớ có chọn lọc chính là một trong những di chứng đó, nguyên nhân cụ thể là do vùng hồi hải mã thuộc não trái chuyên phụ trách kí ức bị chấn thương, nên mới...”
Đường Tịnh Nghi không thể nghe những lời bác sĩ nói được nữa, cô ấy chỉ biết Lâm Tuấn thật sự đã quên mình rồi.
“Làm sao, làm sao có thể... Sao anh ấy có thể quên tôi được chứ?”
Người trước nay luôn mạnh mẽ như Đường Tịnh Nghi nay lại lộ ra biểu cảm buồn bã hiếm thấy, giống như không thể chấp nhận sự thật rằng Lâm Tuấn đã quên mất mình.
Mặc dù cô và Lâm Tuấn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng có gần hai năm bên nhau, cùng ăn cùng ngủ, ít nhiều cũng có chút tình cảm dành cho nhau, giờ đây bỗng chốc bị Lâm Tuấn quên mất, thấy anh nhìn mình như một người xa lạ, Đường Tịnh Nghi cảm thấy trái tim mình như mất đi một thứ gì đó, khiến nó bỗng chốc trở nên trống rỗng.
Bác sĩ đứng bên cạnh vội vàng an ủi cô.
“Đường tiểu thư đừng quá đau buồn, chứng mất trí nhớ có chọn lọc này chỉ là nhất thời mà thôi, sau một thời gian sẽ từ từ hồi phục, đến lúc đó bác sĩ Hàn cũng sẽ nhớ ra cô”.
“Sau một thời gian sẽ từ từ hồi phục sao?”
Ánh mắt Đường Tịnh Nghi nhìn xuyên qua tấm kính trên cửa phòng bệnh, rơi lên người Lâm Tuấn, lẩm bẩm một mình.
“Một thời gian là bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm, hai năm...”
Bác sĩ bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Đường Tịnh Nghi cũng trầm mặc một hồi.
......
Trong phòng bệnh, bố Đường và cô em vợ Đường Tịnh Liên, cùng với ba anh em Bàng Thiên đứng xung quanh giường bệnh của Lâm Tuấn, cả người đang làm việc trong bệnh việc là Dương Nhược Vũ lúc này cũng có mặt ở đây, mấy người thi nhau hỏi Lâm Tuấn.
“Tiểu Khiêm, con còn nhớ bố là ai không?”
Lâm Tuấn mỉm cười, gật đầu nói: “Bố Đường, bố nói gì vậy, con tất nhiên là nhớ rồi...”
“Vậy con có nhớ con bé là ai không?”
Nói rồi, bố Đường chỉ vào Đường Tịnh Liên.
Lâm Tuấn mỉm cười đáp: “Tất nhiên là con nhớ rồi, Tịnh Liên là con gái của bố mà?”
‘Vậy con bé là gì của con?”
“Là gì của con? Ý của bố là...”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!