Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


*Tương truyền trên cổ rồng có một vảy ngược, nếu ai chạm vào thì nó sẽ giết kẻ đó. Nói cách khác là chỉ điều cấm kỵ không được đụng vào, nếu chạm vào chắc chắn sẽ phải gánh hậu quả.  

 

Từ lúc Lâm Tuấn đi ra khỏi phòng khám rồi bảo Trương Lâm Trạch dẫn mọi người rời khỏi, anh đã hoàn toàn không có ý định tha cho Cố Nam, không vì lý do gì khác, chỉ là vì gã lại dám nhắc tới Đường Tịnh Nghi khi đang đe dọa Lâm Tuấn, ngay từ lúc tên của Đường Tịnh Nghi phát ra từ miệng Cố Nam thì Lâm Tuấn đã xác định được rồi.  

 

Xử lý xong Cố Nam, Lâm Tuấn bình tĩnh lấy điện thoại ra gọi cho Trương Lâm Trạch, bảo có thể đem người quay lại xử lý hiện trường được rồi.  

 

Bàng Thiên đứng cách đó không xa nhìn Lâm Tuấn vẫn tỏ ra điềm tĩnh như vậy, bèn rén nuốt nước bọt rồi quay đầu hỏi Chu Lượng.  

 

"Chu Lượng, ngày hôm đó lúc chúng ta tới bắt cóc anh Hàn, mà bây giờ vẫn còn nguyên vẹn, có phải là... quá may mắn không..."  

 

Chu Lượng trầm ngâm rồi gật đầu nói.  

 

"Ừ, quá may mắn ấy chứ, nếu hôm đó anh Hàn như thế này thì e là có cho một trăm lá gan chúng ta cũng không dám động vào anh Hàn...”  

 

"Ôi trời, người mà ban đầu chúng ta muốn bắt cóc hoàn toàn không phải là con người, mà là một... ác quỷ..."  

 

Ngay sau khi cúp điện thoại, Trương Lâm Trạch lo lắng dẫn theo người của mình trở lại phòng khám của Lâm Tuấn, một phần vì sợ Lâm Tuấn sẽ gặp chuyện, cũng may lúc nãy Trương Lâm Trạch cũng chưa dẫn người đi quá xa, chỉ ở loanh quanh khu vực phòng khám mà thôi.  

 

Ngay khi nhận được cuộc gọi của Lâm Tuấn, Trương Lâm Trạch đã vội vàng dẫn người quay lại, thế nhưng...  

 

Sau khi xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Trương Lâm Trạch không khỏi sững sờ.  

 

Phía trước phòng khám là một chiếc ô tô nát bét, vài gã đàn ông to lớn ngã xuống đất liên tục co giật và...  

 

Cố Nam!  

 

Trương Lâm Trạch lúc này mới chú ý tới Cố Nam, giống như bị trúng gió vậy, gã nằm dưới đất trước chiếc xe, liên tục co giật, còn những tên to con khác thì biến mất tăm.  

 

Cuối cùng hình như chỉ có bốn người Lâm Tuấn không xảy ra chuyện gì.  

 

Trương Lâm Trạch bối rối hỏi.  

 

"Còn những tên đàn em Cố Nam thì sao? Tại sao chỉ còn lại vài tên thế này?"  

 

Lâm Tuấn cười nhẹ, dang hai tay tỏ ra vô tội đáp: "Chạy mất mấy tên rồi, còn vài kẻ cũng bị trúng gió”.  

 

"Chạy, chạy sao? Trúng gió?"  

 

Trương Lâm Trạch cau mày nhìn mấy tên to con trên mặt đất, dáng vẻ của chúng quả thực có chút giống với như bị trúng gió, nhưng...  

 

Cậu coi tôi là kẻ ngốc à!  

 

Làm sao một người đang bình thường lại có thể tự nhiên trúng gió được! Hơn nữa lại bị cả đám!  

 

Chắc chắn phải có mối liên quan gì giữa những tên kia với Lâm Tuấn, nhưng Trương Lâm Trạch không thể hiểu được, thay vào đó ông lo lắng cho Cố Nam đang nằm trên đất kia hơn, bèn vội vàng hỏi.  

 

"Vậy Cố Nam..."  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận